Tuyệt Thế Cường Long

Chương 801: “Tôn phu nhân à, lâu rồi không gặp lại!”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại vươn tay ra, túm lấy cổ áo của Choi Jeong Han.  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Một cú đấm nện thẳng vào mặt Choi Jeong Han cứ như long trời lở đất, sức lực mạnh đến nỗi anh ta đầu váng mắt hoa.  

 

 

Choi Jeong Han choáng váng, đầu ong ong vì cú đấm này, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cú đấm thứ hai tiếp tục xông tới!  

 

 

Hai cú đấm này của Tề Đẳng Nhàn cũng có vẻ hơi giống với truyện Lỗ Trí Thâm đấm chết Trấn Quan Tây (*) được kể lại ngày xưa.  

 

 

(*) Một câu truyện trong Thủy Hử.  

 

 

“Con mẹ nó cậu điên rồi à…” Choi Jeong Han gào lên, đau tới nỗi nước mắt chảy ròng ròng.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng trợn mắt: “Chỉ là đùa thôi mà, tôi cực kỳ to gan đấy! Chính anh bảo tôi bắt đầu vào vấn đề đi còn gì!”  

 

 

Nói xong câu này, hắn lại đấm thêm một cái nữa vào mũi của Choi Jeong Han!  

 

 

Cú đấm của hắn trực tiếp khiến xương mũi của Choi Jeong Han gãy vụn, máu mũi phụt ra ngoài, chảy xuống khắp cổ áo của anh ta.  

 

 

“A…” Choi Jeong Han ôm mặt hét lên thê thảm, ngã quỵ xuống đất.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn buông cổ áo của anh ta ra, rút một tờ khăn giấy trên bàn rồi chậm rãi lau tay, cười lạnh: “Dám ôm mưu đồ bẩn thỉu với thư ký Dương của tôi à? Anh không có não phải không! Lại còn muốn có cả một cặp chị em xinh đẹp nữa, anh cũng biết chơi lắm đấy nhỉ?”  

 

 

Choi Jeong Han giận dữ hét lên: “Tập đoàn Gukoo của cậu xong đời rồi, tôi đảm bảo đấy!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, lại tiếp tục lau máu dính trên bàn tay mình.  

 

 

Choi Jeong Han nghiến răng nghiến lợi, bỗng dưng có cảm giác trong miệng mình đau nhức, răng thì không thấy đâu nữa, hóa ra… hai chiếc răng đã rơi ra ngoài!  

 

 

Anh ta định thần nhìn lại, hóa ra là mình đã bị đánh tới mức rụng cả răng, lửa giận bùng lên trong bụng anh ta lại càng bốc cao tới tận đỉnh đầu.  

 

 

“Tài Phiệt Thượng Tinh sẽ mãi mãi không bao giờ hợp tác với tập đoàn Gukoo đâu, đừng nói đến việc cậu đưa cặp chị em xinh đẹp đó cho tôi, dù cậu có đưa mẹ ruột cậu cho tôi thì ông đây cũng sẽ không tha thứ cho cậu!”  

 

 

“Còn cậu nữa, cậu dám ra tay đánh đập tôi ở chi nhánh của chúng tôi, cậu đừng nghĩ chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng, tôi sẽ liên hệ với đại sứ quán của các cậu để xem cậu có chết hay không!”  

 

 

Choi Jeong Han vừa lau máu vừa gào lên thật to như một kẻ bị bệnh tâm thần.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại cầm lấy gạt tàn thuốc đặt trên bàn rồi giáng thẳng vào đầu anh ta, một tiếng bịch vang lên, Choi Jeong Han ngã xuống.  

 

 

Còn cái gạt tàn thì sao? Đã gãy làm đôi rồi.  

 

 

Ngay sau đó cơ thể của Choi Jeong Han bắt đầu co quắp lại, khiến người ta bắt đầu lo lắng liệu có phải anh ta đã chết hay chưa.  

 

 

“Có nói gì đi chăng nữa thì cũng đừng có lôi mẹ tôi vào, cũng may cho anh là tôi đang đứng ở đây đấy, nếu đổi thành cha tôi thì anh có mười cái mạng cũng không đủ để đền đâu!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, tiện tay quăng gạt tàn sang phía khác.  

 

 

Cả đời này Choi Jeong Han đã bao giờ gặp phải một con người độc ác như vậy đâu, rõ ràng hắn đã biết thân phận của anh ta, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Choi, cũng là sếp lớn của Tài Phiệt Thượng Tinh, vậy mà hắn vẫn còn dám ra tay đánh anh ta? Đây là loại người liều mạng gì không biết!  

 

 

Anh ta vẫn nằm rạp trên đất mà không hề nhúc nhích, một lát sau ý thức mới dần dần hồi phục.  

 

 

Choi Jeong Han miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đang cười híp mặt ngồi trước mặt anh ta, ánh mắt hai người chạm nhau, cả người anh ta run rẩy, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh ròng ròng.  

 

 

“Đau quá…”  

 

 

Choi Jeong Han nhe răng trợn mắt, vừa mới thoáng cử động đã thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Tên của anh là Choi Jeong Han, nhưng có vẻ không hợp với bộ dạng của anh bây giờ cho lắm nhỉ? Nào, nói tiếp hai ba câu độc địa một chút cho tôi nghe thử xem.”  

 

 

Choi Jeong Han run lẩy bẩy, làm sao mà anh ta dám nói nữa?  

 

 

Ban nãy Tề Đẳng Nhàn đấm anh ta hai cú mà không hề nương tay một chút nào, nếu không phải chính bản thân anh ta lớn mạng thì chỉ sợ giờ phút này anh ta đã bị đánh chết.  

 

 

“Hửm?” Tề Đẳng Nhàn hơi khom lưng cúi người, vỗ vỗ sau ót anh ta.  

 

 

“A!” Choi Jeong Han hét lên đầy đau đớn.  

 

 

“Tại sao anh lại không nói gì nữa thế?” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười ranh ma.  

 

 

Đến cả miệng của Choi Jeong Han cũng run run, anh ta nơm nớp lo sợ nhưng vẫn hỏi: “Cậu cậu cậu… Cậu có biết mình vừa làm những gì hay không? Cậu có biết tôi là ai hay không?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, đáp lại: “Biết chứ, nhưng chuyện đó đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện tôi đánh anh đâu! Con người tôi là như thế đấy, tôi thích nhất là dạy dỗ lại mấy tên cặn bã rác rưởi.”  

 

 

Choi Jeong Han chửi thầm trong lòng, không biết ai mới là loại người rác rưởi cặn bã cơ chứ…  

 

 

“Choi…”  

 

 

Cửa lớn của phòng làm việc kêu két két, một bóng người đẩy cửa bước vào.  

 

 

Một người có đủ quyền hành để không cần gõ cửa phòng làm việc của Choi Jeong Han mà xông thẳng vào bên trong, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn người này có địa vị cao hơn anh ta vài bậc.  

 

 

Choi Jeong Han vừa nhìn thấy người này mà đã như thấy được cọng rơm sẽ cứu mạng mình, anh ta khóc thật lớn: “Bác gái ơi, mau mau cứu cháu với… Cái tên điên này là ông chủ của tập đoàn Gukoo, cháu hủy bỏ ý định hợp tác với bọn họ, vậy là hắn chạy tới văn phòng của cháu đánh cháu, hắn còn muốn giết chết cháu nữa kia kìa!”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục vừa đẩy cửa bước vào đã phải sững sờ đứng tại chỗ, cô ta căn bản không nghĩ đến việc Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa hắn lại còn đánh cháu trai của cô ta là Choi Jeong Han đến mức thê thảm như vậy.  

 

 

“Bác gái ơi, bác gái còn đứng đó làm gì nữa thế? Bác mau mau tranh thủ thời gian mà gọi cảnh sát đi, hoặc là trực tiếp liên lạc với đại sứ quán của bọn họ thì càng tốt…” Đến cả giọng nói của Choi Jeong Han cũng trở nên yếu đuối nhu nhược, anh ta khóc lóc thê thảm tới mức không còn giống một người đàn ông.  

 

Có điều, chỉ một giây sau, anh ta lại nghe thấy Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Tôn phu nhân à, lâu rồi không gặp lại!”  

 

 

Choi Jeong Han trợn tròn cả hai mắt, hóa ra Tề Đẳng Nhàn là người quen của Tôn Dĩnh Thục sao?!  

 

 

Chỉ trong nháy mắt mà gương mặt tươi cười của Tôn Dĩnh Thục đã phủ đầy sương lạnh.  

 

 

Cái tên khốn nạn Tề Đẳng Nhàn này, hắn dám chạy tới tận chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh rồi đánh cháu trai của cô ta đến mức thê thảm như vậy sao? Lẽ nào hắn tưởng chi nhánh của Tài Phiệt Thượng Tinh chỉ là một cửa hàng bán thịt heo còn Choi Jeong Han là Trấn Quan Tây?  

 

 

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng cất tiếng: “Tề tổng này, có phải cậu hơi nóng nảy quá mức rồi hay không?”  

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.