Nhưng con người của hắn vốn là như vậy, không phải tự dưng mà vô số người gọi hắn là “lưu manh”.
Lần này câu nói của Tề Đẳng Nhàn đã khiến rất nhiều người tức giận, tất cả đều giận dữ nghĩ, làm gì có ai làm ông chủ mà như vậy cơ chứ?
Vương Khai Vũ cũng ngẩn người, ông ta không ngờ chỉ vì cái thứ gọi là mặt mũi mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đâm đầu vào tình cảnh cá chết lưới rách…
“Cậu muốn chúng ta cùng cá chết lưới rách đấy à?!” Vương Khai Vũ không nhịn được mà trầm giọng nói, sắc mặt của ông ta cũng vô cùng khó coi.
Advertisement
“Cá chết lưới rách? Ông vẫn chưa xứng được sử dụng câu này đâu.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu bật cười.
Thân phận của Vương Khai Vũ và Tề Đẳng Nhàn căn bản không ngang hàng với nhau, bốn chữ cá chết lưới rách này quả thực là không thích hợp!
Phó Minh Tinh cũng không kìm nén được nỗi tức giận, cậu ta nói: “Tề tổng à, xin cậu hãy nghĩ lại đi… Tập đoàn Gukoo chứa đựng tâm huyết của biết bao nhiêu con người đấy.”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy thì tiện thể đây tôi sẽ nói luôn, sẽ không ai gặp khó khăn về tài chính cả. Nhưng về phần Vương tổng thì tôi thực sự không thể tha thứ được.”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, một bóng người thất tha thất thểu bước vào giữa văn phòng của tập đoàn Gukoo, mọi người định thần nhìn lại, chính là Choi Jeong Han chứ không phải ai khác!
Choi Jeong Han lúc này đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa?
Đầu của anh ta gần như bị băng gạc quấn kín, trông có vẻ chật vật không chịu nổi, cứ như một xác ướp vừa mới bò ra từ cái kim tự tháp nào đó vậy.
“Là Choi Jeong Han kìa, ôi chao, sao cậu ấy lại bị đánh ra nông nỗi thê thảm như vậy chứ… Tề tổng đã ra tay phải không, cậu ta điên rồi!”
“Ai bảo chúng ta lại có một ông chủ nóng tính, dễ nổi giận, làm việc thì không có đầu óc như vậy chứ, chúng ta cũng đâu còn cách nào khác?”
Sau khi nhìn thấy Choi Jeong Han, tâm trạng của các nhân viên không hẹn mà cùng trở nên u ám.
Vương Khai Vũ vội vàng bước tới đỡ Choi Jeong Han đứng thẳng dậy rồi nói: “Tổng giám đốc Choi à, xin cậu bớt giận, một mình cậu ta tự tung tự tác không có nghĩa là toàn bộ tập đoàn Gukoo chúng tôi cũng…”
Nhưng Choi Jeong Han lại đẩy Vương Khai Vũ ra, chỉ nghe bộp một tiếng, anh ta đã quỳ xuống trước mặt hai người Kim Thần Hi và Dương Quan Quan.
Cảnh tượng này khiến khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường cứng lại.
Khóe miệng của Vương Khai Vũ cũng run run, ông ta không thốt ra nổi một câu nào nữa, vừa rồi ông ta đã thề chết đi sống lại với ý chí hừng hực rằng mình muốn nhân cơ hội này để khiến Tề Đẳng Nhàn đánh mất quyền lực.
Nhưng lúc này chính chủ trong cuộc là Choi Jeong Han xuất hiện, vừa mới xuất hiện đã quỳ xuống, thậm chí còn chưa kịp nói câu nào.
“Kim tiểu thư, Dương tiểu thư, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi là loại súc vật, lẽ ra tôi không nên ăn nói lung tung, xin các cô hãy tha thứ cho tôi!” Choi Jeong Han nói bằng giọng nghẹn ngào, hai tay đặt ở phía trước, sau đó anh ta dập đầu thật mạnh.
Kim Thần Hi ngẩn cả người, cô ta thực sự không ngờ rằng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận thì Choi Jeong Han sẽ thực sự tìm tới tập đoàn để xin lỗi họ, hơn nữa còn là xin lỗi bằng cách quỳ gối dập đầu, những chuyện đang xảy ra trước mắt thực sự đã vượt quá giới hạn nhận thức của cô ta.
Về phần Dương Quan Quan thì cô ta đã quen rồi, chẳng phải chuyện Tề Đẳng Nhàn muốn dạy dỗ một tên Choi Jeong Han cũng chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay thôi hay sao?
“Sao nào, không muốn chơi cả cặp chị em xinh đẹp như hoa nữa à? Chẳng phải anh tự xưng là khách quý của nước Hoa chúng tôi hay sao?” Dương Quan Quan cười lạnh hỏi.
“Tôi không dám nữa, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi là một thằng ngu rẻ rách!” Choi Jeong Han lớn tiếng nói, đến cả giọng của anh ta cũng run rẩy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh ta không cam lòng, nhưng anh ta lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của Tôn Dĩnh Thục.
Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục đã trở mặt với nhau đến mức như vậy, Tôn Dĩnh Thục thực sự không dám đánh cược điều gì, hơn nữa mối quan hệ giữa Tôn Dĩnh Thục và nhà họ Choi đã gay mắt tới mức độ này, thực sự không thích hợp để phát sinh thêm rắc rối gì nữa.
Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, cũng lười chẳng muốn nói chuyện gì thêm với loại người như Choi Jeong Han.
Choi Jeong Han quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng à, tôi đã xin lỗi rất chân thành rồi, cậu có thể bỏ qua cho tôi được không? Ngay cả hợp đồng giữa tập đoàn Gukoo và Tài Phiệt Thượng Tinh cũng sẽ được tiếp tục tiến hành, sau này tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ do bác gái của tôi chỉ đạo…”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Được rồi, anh mau cút đi.”