“Cuộc thi khảo sát lần này có tổng cộng bốn cửa ải, lần lượt do ba vị giám khảo phụ và một vị giám khảo chính trông coi, chỉ những người được giám khảo tán thưởng và giữ lại mới được phép bước vào cửa ải tiếp theo.” Long Á Nam dẫn Tề Đẳng Nhàn đi về phía trước, vừa đi vừa nói bằng gương mặt nghiêm túc.
“Anh đã được biết giám khảo chính là ai rồi đấy, Diệp Phi Lưu, một trong những người đảm nhận tên Long.”
“Còn về ba vị giám khảo phụ kia thì cũng chỉ là hạng người xoàng xĩnh mà thôi, anh không cần quá lo lắng đâu, chủ yếu chỉ cần để tâm và dồn sức vào Diệp Phi Lưu là được.”
Trong khi nói chuyện, họ đã đặt chân tới võ trường đầu tiên.
Advertisement
Bỗng nhiên một giọng nữ sang sảng truyền đến: “Thì ra Bạch Liễu tôi đây cũng chỉ là hạng người xoàng xĩnh mà thôi!”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Liễu, Long Á Nam bỗng dưng biến sắc!
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải giám khảo đầu tiên là Trương Trình sao?” Long Á Nam trầm giọng hỏi.
Advertisement
Sau đó cô ta nhìn thấy Bạch Liễu đang mặc một bộ đạo phục màu trắng toát đứng ở trung tâm võ trường, bên hông có buộc một cái đai lưng màu đen, đai lưng khẽ lung lay mang lại cảm giác vô cùng tiêu sái.
Bạch Liễu đứng ở giữa võ trường mà cứ như hòa làm một thể với trời và đất. Khi nhìn cô ấy, người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một hình tròn Thái Cực.
Dương Quan Quan không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Người này luyện Thái Cực Quyền phải không?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, bỗng dưng hắn nghe Long Á Nam đứng ở một bên nói bằng giọng vô cùng lạnh nhạt: “Đổi giám khảo ngay trước khi bắt đầu cuộc thi, có vẻ hơi vô lý đấy nhỉ?”
Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: “Đây là cuộc thi khảo sát của cấp tướng, không giống như cuộc thi khảo sát của cấp úy đâu, dĩ nhiên là phải được tổ chức một cách nghiêm túc rồi.”
Long Á Nam tức giận nói: “Kể cả nếu các người có đổi giám khảo thì cũng phải báo trước với bên tôi một tiếng chứ?”
Ban đầu Long Á Nam cứ nghĩ chỉ có một mình Diệp Phi Lưu là người có thể uy hiếp đến Tề Đẳng Nhàn trong cuộc thi khảo sát lần này mà thôi.
Bởi vì ba vị giám khảo phụ khác không phải nhân vật lợi hại như vậy.
Nhưng rõ ràng là cô ta đã đánh giá quá thấp sự hiểm độc và đáng sợ của phe đối phương rồi, đối phương cố ý sắp xếp ba người không hề tài giỏi một chút nào để bọn họ mất cảnh giác, sau đó lại lặng lẽ điều Bạch Liễu tới đây để chờ sẵn, thực sự là không biết xấu hổ đến mức đáng kinh ngạc chỉ để đẩy Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi vị trí này.
“Nội dung thi khảo sát là do chúng tôi quyết định, đương nhiên việc chọn ai làm giám khảo cũng là do chúng tôi quyết định, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải báo trước với các người chứ?” Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại.
“Nếu như các người không muốn thi thì cứ rời khỏi đây ngay lập tức là được rồi.”
“Chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản các người, thế nên tùy các người thôi!”
Sắc mặt của Long Á Nam trở nên vô cùng khó coi, cô ta móc điện thoại di động ra rồi nói: “Vậy thì tôi sẽ gọi điện cho cấp trên để xin chỉ thị!”
Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại khoát tay ngăn cản cô ta: “Không cần đâu, có là ai thì kết quả cũng vẫn vậy. Muốn đá tôi ra khỏi vị trí hiện tại sao? Bọn họ chưa xứng đâu!”
Bạch Liễu mỉm cười hỏi: “Vậy sao? Những vị giám khảo của các cửa ải phía sau không yếu hơn tôi một chút nào, huống chi còn có một người đảm nhận tên Long là Diệp Phi Lưu làm giám khảo chính nữa.”
Long Á Nam quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt, có vẻ cô ta vô cùng bất mãn. Cô ta lạnh giọng nói: “Anh có biết bản thân đang khinh địch hay không? Người tên Bạch Liễu này chính là một cao thủ có cấp bậc tông sư hàng thật giá thật đấy!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Vậy cô ta có lợi hại hơn Ngọc Tiểu Long không?”
“Cái này, à thì không đâu…” Long Á Nam nói.
“Vậy là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói bằng giọng thờ ơ.
Long Á Nam ngẩn người, vậy là được rồi là ý gì cơ chứ? Nhà họ Triệu làm ra những việc không có đạo đức võ học như thế này, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại không nói ra một câu oán hận nào, ngược lại hắn còn rất tự tin…
Long Á Nam giận dỗi nói: “Anh có biết cuộc thi khảo sát này có ý nghĩa như thế nào hay không? Đây không chỉ đơn thuần là việc riêng của một mình anh nữa!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi biết mà, cũng chính vì thế nên hôm nay tôi sẽ dốc hết sức lực để đối phó với bọn họ!”