Những luồng kiếm phong kín kẽ tới mức gió thổi cũng không lọt của Diệp Thành ban nãy khiến bọn họ gần như không thở nổi, lúc này anh ta dừng lại, bọn họ cũng ngay lập tức thả lỏng được bản thân.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh ta thực sự không ngờ Tề Đẳng Nhàn còn có thể gặp nguy mà không loạn, bình tĩnh tránh né, đến cả một sai sót cũng không xuất hiện dưới thế tiến công mãnh liệt như vậy.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thậm chí còn không cho Diệp Thành cơ hội để tìm lại nhịp thở của anh ta, hắn tiếp tục khởi động cước bộ, Tiểu Toái Bộ được bắt đầu. Tề Đẳng Nhàn lao về phía Diệp Thành nhanh như một tia chớp!
Advertisement
Diệp Thành vừa lùi về phía sau vừa giơ tay tra kiếm vào trong vỏ.
“Thế nghĩa là anh ta biết sử dụng kiếm cũng không có hiệu quả gì nên chuẩn bị đổi phương thức chiến đấu phải không?” Có người không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“Không biết.” Một người khác lắc đầu.
Advertisement
Vào bước lùi lại thứ ba, kiếm của Diệp Thành đã được tra vào trong vỏ, những luồng gió sắc bén kia cũng đều được giấu kỹ.
Khi trông thấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu nhào tới, anh ta cũng đang lùi lại bước thứ tư. Bỗng nhiên anh ta đứng thẳng lưng lên, tay cầm chuôi kiếm, cơ thể hơi khom xuống, sống lưng hơi vặn vẹo.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới nhìn thấy thế đứng chuẩn bị sẵn sàng này đã cảm thấy hết sức nguy hiểm, hắn lập tức dừng bước ngay tại chỗ, đầu ngón chân xoay chuyển, cơ thể lách sang bên trái!
Ngay trong khoảnh khắc mà cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lách sang bên trái, Diệp Thành bỗng dưng vung chuôi kiếm một cái, soạt một tiếng, một tia ánh sáng lạnh lẽo được tạo ra từ vỏ kiếm trông hệt như sét đánh vậy!
“Đây là kỹ thuật dùng kiếm của Nhật Bản, Cư Hợp Trảm!” Dương Quan Quan không nhịn được mà kêu lên thật to.
Năm ấy Diệp Thành từng đi một mạch về phía đông nước Nhật Bản, khiêu chiến các tông sư kiếm đạo của tất cả những đạo quán lớn, dĩ nhiên là anh ta phải học được một thứ gì đó trong khi đang tha hương ở nơi đất khách quê người.
Anh ta đã tự biến đổi chiêu Cư Hợp Trảm này để phù hợp cho chính bản thân mình sử dụng, cũng sáp nhập nó vào kiếm pháp của mình, hiệu quả đạt được khi chém ra chắc chắn là không giống như bản gốc, nhưng nói về lực sát thương thì hoàn toàn không hề kém cạnh chút nào.
Luồng gió sinh ra từ nhát kiếm ấy nhanh đến mức gần như tìm đến chỗ đối phương trước cả khi chiêu thức được hoàn thành!
Tề Đẳng Nhàn tung người lách sang bên trái, mũi kiếm xẹt qua phần áo trước ngực, một tiếng roẹt vang lên, áo của hắn rách một đường, tuy kiếm phong không hề tiếp xúc với da thịt nhưng cũng mang theo uy lực nhất định, khiến một vết xước nhỏ hiện ra trên làm da hắn.
Một kiếm của Diệp Thành không trúng, anh ta bèn vung tay ném cả thanh kiếm lên không trung.
Một tay của anh ta tháo vỏ kiếm rồi quăng nó lên khoảng không trước mặt, sau đó cầm chặt vào chuôi kiếm, tay còn lại cũng theo đó mà nối bước, cuối cùng cả hai tay đều giữ chặt lấy kiếm!
“Ha!”
Một tiếng rống giận kinh thiên động địa phát ra từ trong miệng của Diệp Thành ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà hai tay của anh ta hoàn toàn nắm chặt chuôi kiếm.
Đi kèm với tiếng gầm gừ rống giận kia là một cú chém có được nhờ bộc phát thể năng trên khắp cơ thể!
“Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!”
Không biết là ai trong số những người xung quanh nhận ra chiêu kiếm này của Diệp Thành và hét lên bằng giọng đầy kinh hãi.
Đó cũng là kỹ thuật kiếm pháp của Nhật Bản!
Nhật Bản vốn là một đất nước coi trọng võ thuật, nhưng vì sự khác biệt trong văn hóa nên bọn họ thường gọi thanh đao mình sử dụng là kiếm.
Diệp Thành nói là sử dụng kỹ thuật kiếm pháp, nhưng thực ra anh ta đang sử dụng những kỹ xảo có bên trong kỹ thuật dùng đao, đặc biệt là lần này, thế mạnh như chẻ tre, cảm giác như có thể chém đôi cả thác nước, khiến nước chảy tách ra làm hai bên không thể hợp lại!
Tề Đẳng Nhàn nhìn luồng gió sinh ra từ chiêu kiếm ấy đang nhắm thẳng vào khuôn mặt mình, ánh sáng lạnh lẽo tới nỗi nhìn mà nhức cả mắt, vậy mà hắn vẫn chỉ đứng tại chỗ chứ không hề nhúc nhích, trông cứ như vì quá sợ hãi và choáng váng nên đã đánh mất khả năng phản xạ của mình vậy.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tề Đẳng Nhàn cũng mang lại cho mọi người một cảm giác rằng con người này không tồn tại, một chiêu kiếm của Diệp Thành cứ như là chém vào không khí!
Diệp Thành chỉ có cảm giác rằng không biết nên đặt ý chí của cây kiếm mình vào đâu, anh ta thất thần ngẩn ngơ trong một thoáng chốc rất ngắn ngủi.
Chớp lấy giây phút thất thần đó, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên sử dụng thế “hầu tồn thân” để ngồi xổm xuống tránh né những luồng gió mạnh sinh ra từ chiêu thức, đồng thời cước bộ cũng được kích hoạt, xông tới ngay trước mặt Diệp Thành.