Long Á Nam sửng sốt, sau đó trên trán cô ta đầy những vạch đen, cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng nếu như bây giờ bản thân đấm vỡ cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn thì chắc cũng được chứ nhỉ?
Đúng lúc đó, chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn reo vang, hắn mở ra xem thử, quả thực là Ngọc Tiểu Long vừa gọi tới.
“Tin tức của cô cũng nhanh nhạy ra phết đấy nhỉ.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Chúc mừng anh đã vượt qua bài sát hạch!” Ngọc Tiểu Long nói, giọng nói của cô vừa thoải mái lại vừa chứa đựng sự chân thành không thể diễn tả được thành lời, có thể thấy cô đang thực sự vui mừng thay cho thành công mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới đạt được.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi nói: “Chuyện này thì có cái gì đáng để chúc mừng cơ chứ, không phải cũng chỉ là chuyện nằm trong dự kiến thôi sao? Có điều nếu như cô nhất quyết muốn chúc mừng thì cứ tặng cho tôi hai phong bao lì xì thật dày là được.
Ngọc Tiểu Long bèn trực tiếp cúp điện thoại ngay lúc đó, đúng là tính tình ngay thẳng của cô không thể dính dáng quá lâu với một tên tự kỷ cà lơ phất phơ như Tề Đẳng Nhàn được.
Long Á Nam nói: “Lẽ ra anh đừng có nói chuyện với tiểu thư như thế chứ, không được đâu, cô ấy ghét nhất là có ai pha trò đùa giỡn trong lúc đang bàn chuyện chính sự cùng với cô ấy đấy.”
“Tôi cứ thích nói thì làm sao.” Nét mặt của Tề Đẳng Nhàn vẫn cực kỳ gợi đòn, hắn chỉ biếng nhác đáp lại cô ta bằng một câu.
Advertisement
Dương Quan Quan hỏi hắn: “Chúng ta quay về nghỉ ngơi được chưa?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời cô ta: “Đợi tôi một lúc đã.”
Sau đó hắn lại ngồi xuống thêm một lần nữa, bắt đầu điều hòa lại khí huyết để tiến nhập vào trạng thái trầm mặc tĩnh tâm.
Trong lúc đó thì Dương Quan Quan và Long Á Nam cùng đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi hắn, cả hai người cùng trao đổi với nhau về những điều tâm đắc mà bọn họ đã rút ra được sau khi quan sát bốn trận chiến vừa rồi.
Thiên phú và khả năng giác ngộ của Dương Quan Quan khiến cho Long Á Nam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và ngưỡng mộ, thậm chí Long Á Nam còn có chút ghen tị với Dương Quan Quan.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Tề Đẳng Nhàn mở mắt ra, tơ máu phủ kín lòng trắng trong mắt hắn đã mất đi không ít, cả người trông cũng không còn mệt mỏi như lúc trước nữa, hiển nhiên là hắn đã hồi phục được không ít khí huyết rồi.
“Cái chiêu “Cự Mãng Thổ Đan” này không thể tùy tiện sử dụng bất cứ lúc nào được, đặc biệt là đối với người có cấp bậc như tôi, do khí huyết quá dồi dào nên áp lực tạo ra chèn ép lên trái tim cũng thực sự quá lớn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trong lúc Tề Đẳng Nhàn nói chuyện, Dương Quan Quan vẫn còn ngửi được một chút mùi tanh của máu tươi.
Cùng lúc đó, trong một tòa nhà cao tầng nằm ở bên cạnh đạo quán, một người phụ nữ mặc bộ áo gió màu đen đang nói chuyện.
“Cuộc thi khảo sát đã kết thúc rồi phải không?”
“Đúng vậy, thưa Kiều tiểu thư.”
“Các anh hãy chú ý đề phòng, nhất định phải bảo đảm rằng anh ấy sẽ được bình an vô sự! Sư phụ đã nói rằng những người kia cực kỳ đê tiện, chắc chắn là bọn họ sẽ có phương án dự phòng.”
“Hiểu rồi ạ!”
Chỉ cần một cuộc trò chuyện đơn giản cũng đã đủ để nêu ra thân phận của người phụ nữ kia.
Cô ta chính là Kiều Thu Mộng, không biết từ lúc nào mà cô ta đã đặt chân tới Ma Đô rồi, hơn nữa cô ta còn tiếp quản “Vĩnh dạ quân” của thế giới ngầm dưới lòng đất cực kỳ nổi tiếng do Sở Vô Đạo sáng lập nên.
Thông qua kính viễn vọng, Kiều Thu Mộng nhìn thấy ba người Tề Đẳng Nhàn đã rời khỏi đạo quán và đi về phía bãi đỗ xe.
Nhưng cũng cùng lúc đó, một người đàn ông xuất hiện, ông ta chậm rãi đi tới và đứng chặn ở ngay trước con đường mà ba người phải đi qua.
“Hồng Thiên Đô!”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tỏ ra cảnh giác, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sắc bén.
Không ngờ người xuất hiện ở nơi này lại là một boss lớn như Hồng Thiên Đô, lần trước Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đã liên thủ với nhau nhưng vẫn không thể giữ chân ông ta lại, điều này khiến cho hai người cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Hồng Thiên Đô chắp tay với Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Tề sư phụ, lâu rồi chưa gặp lại!”
Long Á Nam lạnh lùng nói: “Hồng Thiên Đô, ông thật là to gan, không ngờ ông lại dám ngang nhiên xuất hiện ở một nơi như thế này!”
Hồng Thiên Đô căn bản không muốn để ý đến một con châu chấu bé nhỏ như Long Á Nam, ông ta chỉ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay tôi tới đây là để đánh chết cậu, hoặc là bị cậu đánh chết.”
Nếu như là lúc bình thường thì dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không bao giờ lùi bước, nhưng lần này thì thể lực và cơ thể của hắn đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn đã khôi phục được một chút khí huyết nhưng nếu phải chống lại một cao thủ như Hồng Thiên Đô thì hắn chỉ còn đường chết mà thôi!