Tuyệt Thế Cường Long

Chương 845: "Cô nhìn qua thì cảm thấy con nào có thể thắng?



 

 Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, tiện tay lấy ra thẻ ngân hàng Thụy Quốc trong túi của mình có mấy trăm triệu ra, vỗ tay một cái, mang phong cách của tây, nói: "Waitress! "  

 

Mỹ nữ phục vụ đang đi ngang qua lập tức dừng bước, cười tủm tỉm nói: "Sir?”  

 

Tề Đẳng Nhàn dùng tiếng nước ngoài nói một câu dài, muốn một ly cocktail và mấy loại rượu ngoại, pha chế rượu phải pha như nào như thế nào.  

 

Vị nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp này cũng dùng tiếng nước ngoài đối đáp trôi chảy, dẫn Tề Đẳng Nhàn đi quẹt thẻ.  

 

"A, đây là Ma Đô sao, đây là thành phố lớn sao? Ngay cả tiếng nước ngoài của nhân viên phục vụ cũng đã vượt qua cấp sáu*..." Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thán, bộ dáng nhà quê.  

 

Tần Đường Ngọc ở một bên nhìn rất cạn lời.  

 

Sau đó, cô nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lại tìm một nữ nhân viên phục vụ khác, lại đổi một loại tiếng nước ngoài khác, nghe có vẻ như là tiếng Tuyết Quốc.  

 

Nữ nhân viên phục vụ kia ngẩn người, sau đó dùng ngôn ngữ Tuyết Quốc đối đáp trôi chảy, lại sắp xếp một chút cho Tề Đẳng Nhàn.  

 

"Cao cấp nha!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Tần Đường Ngọc.  

 

"Sao tôi lại có cảm giác là anh đến chơi nhỉ..." Khóe miệng Tần Đường Ngọc giật giật.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng để ý, tôi chỉ là muốn nhìn phẩm chất của nhân viên phục vụ ở nơi này mà thôi, từ đó để phán đoán thôi.”  

 

Tần Đường Ngọc nói: "Có lý.”  

 

Trong lòng cô ta lại không cho là đúng.  

 

"Vị dì ba kia đã biết tôi tới đòi tiền, nhất định sẽ không gặp tôi, vậy tất nhiên cũng sẽ không gặp anh. Không gặp được người, chúng ta đòi tiền như thế nào?” Tần Đường Ngọc thần sắc có chút ngưng trọng, trầm giọng hỏi.  

 

"Không gặp được người? Không có khả năng đó, miễn là chúng ta thắng nhiều tiền ở đây, bà ta sẽ xuất hiện.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

 

Sau khi nói xong lời này, hắn bưng chén rượu chuẩn bị một ngụm, bỗng nhiên lại nhớ tới lời lão Tôn dặn dò, uống bí dược Tôn thị thì không thể uống rượu.  

 

Vì thế, hắn lại cứng rắn đưa chén rượu đang bưng lên thả xuống.  

 

Tần Đường Ngọc nói: "Nơi này là trường đấu chó, cũng không phải nơi đánh hắc quyền, anh làm sao chắc chắc mình có thể thắng? "  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đi thôi, dẫn tôi đến hiện trường xem một chút!”  

 

Tần Đường Ngọc đứng lên, dẫn Tề Đẳng Nhàn hướng về phía sòng bạc mà đi, đi qua một hành lang, rẽ là đến.  

 

Nơi này tiếng người huyên náo, trong lồng sắt lớn trong sân có hai con chó Bun Anh đang kịch liệt cắn giết, cắn đến đầu rơi máu chảy, có vẻ vô cùng tàn nhẫn.  

 

"Ấy, không phải, nhân viên phục vụ ở đây còn tiếp cả khách sao?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục.  

 

"Chỉ cần có tiền, ở chỗ này cái gì cũng có thể chơi được." Tần Đường Ngọc nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm thế nào để đặt cược? "  

 

“Ở bên kia, nơi có máy tính, có người thao tác, anh chỉ cần quẹt thẻ thôi." Tần Đường Ngọc nói.  

 

Trận chiến này đã gần kết thúc, một con ngã xuống, một con khác cũng đầy vết thương.  

 

Người thắng tiền giơ tay hô to, người thua tiền thì hùng hùng hổ hổ vứt bỏ hóa đơn trong tay.  

 

"Trận kế tiếp này càng thêm đặc sắc, là hai con Ngao Vương được lựa chọn kỹ càng, mỗi một con đều có giá trị tới ba trăm vạn!"  

 

“Bây giờ, hai Ngao Vương ra trận!”  

 

“Các vị khách quý, hãy tranh thủ thời gian để đặt cược!”  

 

Người chủ trì ngay sau khi nhân viên dọn dẹp mặt bàn xong, lập tức chạy ra, giơ micro lớn tiếng hét lên.  

 

Chú thích:  

 

*Cấp sáu: là cấp bậc cao nhất của kì thi CET (tiếng Anh: College English Test, tiếng Trung: 全国大学英语四、六级考试. Kỳ thi tiếng Anh đại học toàn quốc 4, 6 cấp).

Hai Ngao Vương phân biệt là màu nâu và đen, đều thuộc loại chó lớn, vừa nhìn đã thấy vô cùng hung mãnh.  

 

 

Các tân khách nhao nhao hứng thú, từng người một bắt đầu đặt cược, lựa chọn Ngao Vương mà mình coi trọng.  

 

 

"Cô nhìn qua thì cảm thấy con nào có thể thắng?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

 

"Tôi không hiểu cái này lắm, kỳ thật, mọi người cũng đều không hiểu, tất cả đều dựa vào cảm giác và may mắn." Tần Đường Ngọc lắc đầu, thành thật nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Tôi thấy màu nâu này này, bởi vì, nhịp tim của nó mạnh hơn một chút, sức mạnh tứ chi cũng mạnh hơn.”  

 

 

Tần Đường Ngọc nhịn không được nhíu nhíu mày, nói: "Làm sao có thể nhìn ra được? Xa như vậy, anh có thể nghe thấy à?”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.