Tiếng súng dần dần yếu đi rất nhiều, cũng không còn nghe thấy tiếng nổ của lựu đạn nữa, hiển nhiên, hỏa lực mà đối phương mang theo cũng không phải là quá nhiều.
Ngọc Tiểu Long hít vào một hơi thật sâu, trong mũi ngập tràn mùi khói thuốc súng của chiến trường, cô ấy thắt chặt chiếc mũ sắt đã lởm chởm của mình và trầm giọng nói: “Nhất định phải bảo vệ tốt Trần Liệt!”
Tề Đẳng Nhàn đã đang bảo vệ ở bên cạnh Trần Liệt rồi, bàn tay tóm lấy chiếc thắt lưng chiến thuật, nắm lấy một khẩu súng ngắn có hình thù quái dị rồi giơ tay bắn lên không trung.
“Bùm!”
Advertisement
Pháo sáng bị bắn lên không trung và nổ tung, ngay lập tức chiếu rọi môi trường tối tăm ở xung quanh.
Hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh sáng lờ mờ hiện lên những bóng dáng màu đen, ai nấy đều che mặt, đội mũ sắt, trang bị đầy đủ.
Mỗi người trong số họ đều mang đến một cảm giác rất nặng nề, trong ánh mắt chỉ lộ ra một loại sát khí và thờ ơ.
Advertisement
“Đây chính là Tiểu đội điềm gở trong truyền thuyết, là Tiểu đội điềm gở mà ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng không tiếc lời khen ngợi!” Tề Đẳng Nhàn nheo mắt lại, nhìn quanh một lượt và đã nhìn thấy rõ hết được môi trường ở xung quanh rồi.
Tiểu đội này tổng cộng có hơn ba mươi người, cứ hai người lại tạo thành một phân đội nhỏ, bọn họ vô cùng ăn ý với nhau, ngay cả bước đi cũng cùng nhịp độ và vô cùng ăn khớp với nhau.
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm nhận được gì đó, hắn bịt tai nghe của mình lại và trầm giọng nói: “Không đúng, không phải tất cả những người này đều là lính của Tiểu đội điềm gở, trong số đó còn có bậc thầy võ học nữa, mọi người chú ý một chút!”
Hắn có thể nghe thấy rõ rằng tiếng bước chân của một số người lính khá là nhẹ, trong khi một số người thì lại khá là nặng.
Người có bước chân nhẹ nhàng rõ ràng là người đã luyện nhiều Bát Quái Chưởng, cho nên dáng đi rất uyển chuyển, mũi chân theo bản năng có hơi hướng vào bên trong.
Người có bước chân nặng nề thì lại là người đã quen với việc giậm mạnh xuống đất của Bát Cực Quyền, mỗi khi bước đi đều sẽ sử dụng sức mạnh của hông và cột sống nên trông có vẻ hơi nặng nề.
“Giết tạm hai người thử xem!” Tề Đẳng Nhàn nói một tiếng rồi là người đầu tiên ra tay.
Từ trong miệng của hắn phát ra một tiếng hổ gầm, giống như tiếng hổ gầm trong núi, cả người gục xuống rồi lại gồng lên giống như một con hổ dữ đang đi xuống núi vậy!
Hắn đi về hướng tây, đây là nơi có hai tên lính của Tiểu đội điềm gở ở gần chỗ hắn nhất, cách khoảng hơn hai mươi mét.
Chỉ thấy đôi chân của Tề Đẳng Nhàn lao đi như móng ngựa, tốc độ cả người nhanh đến cùng cực, dưới sự chiếu rọi của pháo sáng, hắn lao ra như một vạch đen!
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đến được trước mặt hai người này, hắn ngay lập tức thay đổi tư thế, một chiêu phách quyền đập thẳng vào đầu của tên lính bên trái!
Tên lính bên trái cũng phản ứng cực nhanh, anh ta khẽ lui về phía sau nửa bước, tay phải không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc lưỡi lê M9, sau khi xoay một vòng trong tay thì đâm thẳng về phía trái tim của Tề Đẳng Nhàn, động tác không có một chút dư thừa mà chỉ có tốc độ! Một tốc độ nhanh đến cực hạn!
Trong lúc Tề Đẳng Nhàn đánh ra một cú đó, tên lính bên phải đã tránh sang bên cạnh, tay trái tay phải thò ra phía sau lưng, hai con dao găm lưỡi xoắn xuất hiện ở trong tay, lóe lên ánh sáng lạnh và đâm thẳng về phía eo hắn!
Nếu như là người bình thường đối diện với thế đánh gọng kìm như vậy thì chắc chắn sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng dù sao thì Tề Đẳng Nhàn cũng là nhân vật thuộc cấp độ bậc thầy, sức mạnh thể chất của hắn là không thể tưởng tượng được.
Sau khi đánh một chưởng không trúng, bàn tay của hắn đã biến thành móng vuốt của đại bàng, hắn túm lấy bàn tay đang cầm lưỡi lê của tên lính bên trái và bóp mạnh một cái, sau đó chân phải giẫm về phía trước một cái!
“Rắc rắc!”
Một chiêu “Sư tử giẫm bóng” đá thẳng vào gióng chân của tên lính bên trái, ngay lập tức bẻ gãy xương ống chân của đối phương!
Nhưng hàng lông mày giấu ở dưới chiếc mũ sắt của tên lính này lại chỉ hơi nhíu lại một chút, trong lúc cơ thể ngã xuống, một bàn tay khác móc ra một khẩu súng lục và nhắm thẳng vào ngực hắn!
“Soạt!”
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cúi xuống một cách cường điệu, đồng thời tránh khỏi hai con dao lưỡi xoắn và cả đạn nữa.
Tên lính đang ngã xuống đất lập tức giương họng súng lên và muốn giết hắn, nhưng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn còn nhanh hơn tia chớp, một đấm đánh thẳng vào chiếc áo chống đạn của tên chiến sĩ!
Lực tác động của nắm đấm này giống như một viên đạn pháo vậy, khiến cho chiếc áo chống đạn bị lõm vào bên trong, trong lồng ngực của tên lính này phát ra tiếng xương gãy giòn vang.