“Đóng gói anh ta lại, để tôi cho người đưa qua chỗ Han Sung Joon ở Triều Tiên, tôi muốn cho Han Sung Joon tận mắt nhìn thấy đồ đệ của ông ta tắt thở trước mặt ông ta!” Tề Đẳng Nhân cười lạnh nói.
Lão đồ tể trực tiếp kéo khăn trải giường xuống, sau đó bao phủ lên người Hàn Đông Sơn.
Hàn Đông Sơn hoảng sợ muốn chết, trùng hợp nhìn thấy người của khách sạn tới cửa phòng, lập tức cao giọng kêu cứu.
Tề Đẳng Nhân quay đầu lại, thấy Mã Tây Long đang đứng ở cửa.
“Thế nào? Mã tổng muốn xen vào chuyện của tôi sao?” Tề Đẳng Nhân lạnh lùng hỏi.
“Tôi chỉ đến xem thử là ai dám to gan lớn mật động thủ đánh người trong khách sạn của tôi như vậy, thì ra là cậu, vậy thì làm phiền rồi.” Mã Tây Long mặt không biểu tình mà trả lời một câu.
Lần trước anh ta thất bại trong tay Tề Đẳng Nhân, có thể nói là mặt mũi bị quét sạch, hơn nữa, Tề Đẳng Nhân còn có thẻ hội viên VIP của khách sạn Thiên Địa, hơn nữa còn có mối quan hệ tốt với Ngọc Tiểu Long, anh ta còn có thể làm gì chứ?
Khách sạn Thiên Địa, chính là sản nghiệp của Ngọc gia.
Sau khi Hàn Đông Sơn nghe được lời này, suýt nữa trực tiếp bị hù chết, không nghĩ tới người quản lý của khách sạn lại không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Trong lòng anh ta hối hận không thôi, sớm biết như thế, chính mình thua thì thua, còn dùng ám chiêu làm gì, đã vậy còn đánh điếc tai người ta……
Ba người lão đồ tể đã gói Hàn Đông Sơn vào khăn trải giường một cách kỹ lưỡng, Tề Đẳng Nhân phất tay, trực tiếp mang người đã được đóng gói đi.
Mã Tây Long trực tiếp tránh ra rồi nói một câu, lấmu khi đám người Tề Đẳng Nhân sau khi rời khỏi, đành bất đắc dĩ phải đi đến phòng điều khiển, phá hỏng thiết bị theo dõi ở khách sạn này.
Tề Đẳng Nhân vừa đi vừa gọi điện thoại, không lâu sau hắn lái xe tới cảng, trực tiếp đá Hàn Đông Sơn nửa chết nửa sống từ trên xe xuống.
“A ha, nói vậy ngài chính là Nhị đương gia đại danh đỉnh đỉnh sao, tôi là thuyền trưởng.” Một người đàn ông mặt đầy râu quai nón đi tới đón, tự xưng “Thuyền trưởng”.
“Chào ông, nghe nói ông có thể vận chuyển bất cứ thứ gì.” Tề Đẳng Nhân gật đầu, nói.
Thuyền trưởng nói: “Tôi cũng là con người có quy tắc, thứ nhất, tuyệt đối sẽ không hỏi khách hàng vận chuyển cái gì; thứ hai, khách hàng cũng đừng hỏi tôi vận chuyển hàng hoá như thế nào.”
“Hơn nữa, cuộc đời tôi ghét nhất là hai loại người, tôi sẽ không bao giờ nhận đơn của hai loại người này.”
“Tôi nghĩ, Nhị đương gia hẳn là không phải một trong hai loại người này đâu nhỉ?”
Lão đồ tể đánh giá người này, nhịn không được mà hỏi: “Hai loại người nào? Có thể nói tôi nghe hay không?”
Sắc mặt thuyền trưởng nghiêm nghị, nói: "Từ khi sinh ra tới giờ, tôi ghét nhất là người kỳ thị chủng tộc!”
Tề Đẳng Nhân nghe xong thì bật cười, nói: “Tôi thật sự không có kỳ thị chủng tộc, ông có thể yên tâm.”
Lão đồ tể nói: “Còn loại người còn lại thì sao?”
Thuyền trưởng mặt không biểu tình nói: “Người da đen.”
“Phì!”
Dạ Ma thiếu chút nữa đã phụt cười.
Lão đồ tể cũng dở khóc dở cười.
Biểu tình trên mặt Tề Đẳng Nhân cũng cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Được rồi được rồi, tôi không có liên quan gì tới hai loại người này, đây là thù lao, ông vận chuyển tên này đến võ quán Taiyi Taekwondo tại Triều Tiên đi, nhất định phải để anh ta chết ở trước mặt Han Sung Joon.”
“Hiểu rồi, vận chuyển anh ta đến võ quán Taiyi Taekwondo tại Triều Tiên, sau đó khiến cậu ta chết trước mặt Han Sung Joon, còn gì nữa không?” Thuyền trưởng nghiêm túc nhớ kỹ yêu cầu của Tề Đẳng Nhân.
“Nhân tiện nói cho ông ta, nên thu đồ đệ có nhân phẩm tốt một chút.” Sau khi Tề Đẳng Nhân đưa tiền cho thuyền trưởng, bảo ông ta đi đi.
Thuyền trưởng bảo cấp dưới đưa Han Sung Joon lên thuyền, trước mặt Tề Đẳng Nhân đếm tiền, sau đó nhe răng trợn mắt cười, nói: “Được!”
Oán Quỷ nhịn không được mà nói: “Cái tên này đúng là người kỳ lạ!”
lão đồ tể nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu không có tư cách để nói người ta như vậy đâu, tôi cảm thấy không có ai có thể kỳ lạ hơn cậu.”
Oán Quỷ a di đà phật một tiếng, nói: “Thật muốn siêu độ ông ta.”
Tề Đẳng Nhân vỗ tay, nói: “Được rồi, ba người hôm nay cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi, xong xuôi sau khi hoàn thành xong chuyện cuối cùng, tôi sẽ cho người đưa các người về U Đô.”
Đã đến lúc dở cối xay, giết con lừa, người dùng xong rồi, đương nhiên cũng nên đưa trở về.