Mà vốn dĩ nhà họ Triệu chính là những kẻ chủ động đề nghị chuyện sử dụng tiểu đội điềm gở…
“Nếu như anh ấy còn sống thì tôi sẽ không quan tâm anh ấy muốn làm gì, tôi đây chẳng qua chỉ là phận đàn bà con gái, chủ nhân của gia đình còn sống thì không tới lượt tôi nói chuyện.”
“Nhưng bây giờ anh ấy đã không còn nữa, vậy thì tôi sẽ đứng ra chủ trì mọi chuyện, tôi đã không đồng ý thì cậu có nói gì cũng vô dụng mà thôi!”
Giọng nói của Văn phu nhân vô cùng kiên định, bà nói xong thì lập tức vung tay lên rồi nói với Văn Tư Thuận: “Con trai à, tiễn khách đi!”
Advertisement
Văn Tư Thuận quay đầu nói với Đường Văn Trác: “Đường Văn Trác, xin mời, nơi này không chào đón ông đâu.”
Sắc mặt của Tần Đường Ngọc cũng trở nên cực kỳ khó coi, cô ta nhìn chằm chằm Đường Văn Trác bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Nếu như các người đã không khách khí như vậy thì cũng đừng có trách tôi!” Giọng điệu của Đường Văn Trác rất lạnh lùng, có vẻ anh ta còn hơi giận dỗi nữa chứ.
“Chủ tịch ngân hàng Ngô à, ông cứ vào đi, trước tiên ông cứ trực tiếp lấy đi hết tất cả mọi thứ trong cái nhà họ Văn này đi.”
“Còn những sản nghiệp mà bọn họ đang đứng tên cũng vậy, ông cứ lấy hết đi mà thế chấp cho ngân hàng, xin đừng khách sáo.”
Bên ngoài phòng vẫn còn có một người khác, chính là chủ tịch ngân hàng Ma Đô, ông ta nghe thấy Đường Văn Trác nói vậy thì vừa cười ha ha vừa bước đến.
Sắc mặt của Văn phu nhân vô cùng khó coi: “Đường Văn Trác, đúng thật là cậu cái gì cũng dám làm, năm ấy Văn Dũng Phu nhận cậu làm anh em kết nghĩa, anh ấy đã nhìn lầm người rồi!”
Đường Văn Trác tỏ ra khinh thường: “Văn Dũng Phu có coi tôi là anh em không? Những thành tựu huy hoàng mà ông ta đã từng đạt được trong quá khứ hoàn toàn đều là nhờ công lao của tôi bỏ ra cả, nếu không có tôi thì ông ta có là cái thá gì, làm chuyện gì cũng không xong.”
“Tôi nể tình xưa nghĩa cũ mà nguyện ý gọi chị một tiếng chị dâu, đó đã là phúc phận trời ban của chị rồi.”
“Nếu chị vẫn còn không thức thời hiểu chuyện thì cũng đừng trách tôi không nể mặt tình cảm ngày xưa.”
Văn Tư Thuận lập tức nổi trận lôi đình, anh ta tức giận nói: “Đường Văn Trác, ông quá đáng lắm rồi đấy! Chỉ vì mẹ tôi không ủng hộ ông mà ông dám cấu kết với ngân hàng để tới đây trưng thu tài sản à?”
“Năm đó cha tôi coi ông như thể tay chân máu mủ trên người mình, vậy mà khi ông ấy không còn nữa thì ông lại có thể làm ra những chuyện buồn nôn như vậy, liệu ông có còn biết xấu hổ hay không?”
“Nếu không phải trên người tôi đang có thương tích thì ông còn dám nhảy nhót loạn xạ trước mặt tôi nữa à?!”
Đường Văn Trác liếc mắt nhìn Văn Tư Thuận rồi tỏ ra khinh thường, nói: “Chỉ tiếc là bây giờ trên người cậu đang có thương tích, cậu chỉ là một tên phế vật chuyện gì cũng không hoàn thành được. Cậu tưởng trong mắt tôi thì cha cậu là cái thá gì? Tôi gọi ông ta một tiếng đại ca cũng chỉ vì tôi coi trọng ông ta mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn chép miệng một cái, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng đúng là nhà họ Văn đã từng làm không ít chuyện xấu xa, hơn nữa còn khiến Văn Dũng Phu đã chết bị liên lụy, quả thực hắn không tiện chen chân vào.
Nhà họ Văn cũng đã đòi được sáu trăm triệu tiền cho vay nợ từ chỗ Triệu Mạn Nhi, hoàn toàn không sợ bị ngân hàng tịch thu tài sản, Tề Đẳng Nhàn cũng không cần ra tay giúp đỡ nữa, vì vậy hắn đứng dậy định phủi đít rời đi.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không ngờ được rằng hành động đó của bản thân lại khiến Đường Văn Trác hiểu lầm.
“Ồ? Này thằng nhóc con, cậu muốn ra mặt thay cho nhà họ Văn đầy à?”
“Tôi khuyên cậu nên tự đái một vũng rồi soi mặt mình trong đó xem chính bản thân cậu có tư cách này hay chưa đã nhé.”
“Bớt cái kiểu cái gì cũng chưa hiểu rõ mà đã muốn xía mũi vào đi, sau này nếu cậu có chết thì cũng chỉ có cha mẹ cậu là giúp cậu nhặt xác mà thôi.”
Đường Văn Trác cho rằng Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị ra mặt thay cho đám người Văn phu nhân, bèn không nhịn được mà cười lạnh rồi cảnh cáo hắn.
Tề Đẳng Nhàn vốn đang chuẩn bị phủi đít bỏ đi, nghe xong những lời ấy thì không thể không ngạc nhiên sửng sốt, hắn chỉ vào mũi mình rồi hỏi lại: “Ông nói cha mẹ tôi nhặt xác cho tôi à?”
Đường Văn Trác lạnh lùng nói tiếp: “Không muốn bị liên lụy vào sự việc lần này thì mau cút đi!”
Anh ta quay đầu nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Ngô, lại thúc giục: “Chủ tịch ngân hàng Ngô à, ông hãy bắt đầu đi, đừng có để tâm đến những lời dông dài cố kéo dài thời gian của bọn họ làm gì nữa.”
Chủ tịch ngân hàng Ngô gật đầu rồi nói: “Văn Dũng Phu tiên sinh đã vay tổng cộng là ba trăm triệu từ chỗ ngân hàng chúng tôi, đến nay ông ấy vẫn chưa trả đủ, nếu như nhà họ Văn cũng không thể trả hết số nợ này thì ngân hàng chúng tôi sẽ tiến hành tịch thu toàn bộ tài sản mà nhà họ Văn đang có hiện giờ để làm công tác gán nợ.”
Văn Tư Thuận cười lạnh nói: “Chủ tịch ngân hàng Ngô à, vẫn còn một tháng nữa mới đến kỳ hạn trả hết số tiền nợ đó phải không? Ông vội vã làm gì vậy cơ chứ?”
Chủ tịch ngân hàng Ngô thản nhiên nói: “Xem xét tình hình trước mắt của nhà họ Văn, ngân hàng chúng tôi quyết định sẽ tiến hành tịch thu tài sản sớm nhất có thể.”