Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 100: C100: Dám



Khi Trương Phàm tát Tê Trùng cái thứ nhất thì thủ hạ của hắn ta lập tức lại giơ súng lên.

Khi hắn tát Tê Trùng cái thứ hai, những cổ võ giả bị đánh gục kia lại một lần nữa đứng dậy nhìn chằm chằm Trương Phàm.

Khi Trương Phàm không ngừng tiếp tục tát Tê Trùng, mặc dù trong mắt những người này đang bốc hoả nhưng vẫn không dám có bất kỳ động tác hấp tấp nào.

Chỉ vì bàn tay của Trương Phàm vẫn luôn nắm lấy cổ Tê Trùng.

Bọn họ sợ, sợ một khi có bất kỳ hành động quá mức nào, Trương Phàm sẽ lập tức bóp gãy cổ Tề Trùng!

Cho nên, cảnh tượng hiện giờ rất quỷ dị. Về phần những người bên ngoài...

Cho dù biết ở Nam Tuyền, một mình Trương Phàm đã từng trấn áp nhà họ Trần, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Trương Phàm ngang ngược như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Những chuyên gia phối hợp với Trương Phàm chọn nguyên thạch kia, cảm thấy may mắn vì đã không đi tìm Trương Phàm gây phiền phức.


Ánh mắt Trình Dũng phát ra ánh sáng, cậu ta hận không thể chờ bản thân thay thế vị trí của Trương Phàm, nếu cậu ta cũng hung hăng đi tát Tê Trùng, chắc hẳn cảm giác đó hẳn là sảng khoái đến mức bay lên mất. Về phần Gia Cát Càn... Bây giờ trên trán ông ta đã đổ mồ hôi.

Ông ta phát hiện mình trở thành người khó xử nhất hiện trường.

Lấy lòng Tê Trùng?

Bây giờ Tê Trùng đã bị đánh thành cái dạng này rồi, hắn ta còn có thể nhớ được ông ta đã lấy lòng sao?

Thậm chí còn sẽ trách tội ông ta... Dù sao nếu ông ta không lấy lại được những khối nguyên thạch này, có lẽ Trương Phàm cũng sẽ không tức giận như vậy, căn nguyên vẫn là ở trên người ông ta.

Mà Trương Phàm bên này thì sao?

Ông ta thậm chí càng làm mất lòng hơn.

Một người tàn nhẫn như vậy còn dám dạy dỗ Tê Trùng, nếu đắc tội thì có ích lợi gì chứ?

Gia Cát Càn cảm thấy bản thân thực sự quá khó rồi. Ông ta hiện giờ hận không thể triệu hoán lão tổ Gia Cát Lượng, hỏi lão tổ tông một chút làm thế nào để xử lý vấn đề khó hiện tại...

Cuối cùng, Trương Phàm cũng ngừng tát Tê Trùng.

Bởi vì trong ánh mắt Tê Trùng, ông ta không còn thấy sự hung ác, quật cường nữa mà thay vào đó là sự sợ hãi, cầu xin tha thứ...

Nhìn xem, Trương Phàm chính là giảng đạo lý như vậy, chỉ cần ngươi chịu thua thì tất cả đều dễ nói chuyện.


Nói trắng ra là, hắn ăn mềm không ăn cứng, ai cứng với hắn, hắn sẽ lấy cách cứng hơn để trả lại.

“Nhà họ Tề sắp đến rồi đúng không?” Trương Phàm cười tủm tỉm hỏi.

Tề Trùng há miệng, nhưng lại không nói ra lời.

Thứ nhất là hắn ta bị đánh quá ác, các cơ trên mặt hắn ta đã không chống đỡ để hắn ta nói chuyện được. nữa.

Thứ hai cũng là vì răng của hắn đều đã rơi sạch.

Không có cách nào, cái tát của Trương Phàm vừa rồi thật sự rất tàn nhẫn, một người bình thường như hắn ta sao có thể chịu đựng được?

“Không cần nói!” Trương Phàm cười cười, khoát khoát tay với Trình Dũng.

Trình Dũng ngay lập tức chạy đến trước mặt Trương Phàm, cung kính nói: “Tiên sinh!”

“Cậu có dám nắm lấy hắn ta không! Ai dám giết hắn?” Trương Phàm mỉm cười hỏi.


“Dám!" Trình Dũng không lưỡng lự gật đầu dữ dội.

“Đến đây, đổi lấy cậu!” Trương Phàm lập tức giao Tê Trùng cho Trình Dũng.

“Mẹ nó đều đặt súng xuống hết cho tao, để xuống đất, sau đó cút ra xa cho tao! Không nghe thấy tao đang nói cái gì sao? Bọn mày muốn để hắn ta chết sao?” Vẻ mặt Trình Vĩnh tràn đầy dữ tợn, như thể còn táo bạo hơn cả Trương Phàm.

Sau khi do dự một lát, nhà họ Tê nghe lời bỏ súng xuống, sau đó lại ngoan ngoãn mà lui ra xa một chút.

Trình Dũng lúc này mới hài lòng, ngẩng đầu nhìn những người nhà họ Tề này, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, có chút ít dáng vẻ đắc chí.

Trương Phàm không quan tâm đ ến Trình Dũng.

Trình Dũng đi theo Thiệu Vĩ vào Nam ra Bắc làm ăn, cho nên không cần lo lắng cậu ta sẽ thiếu sự hung ác cùng với thủ đoạn để ứng đối với những người này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.