Sự dịu dàng của Trương Phàm không chỉ khiến lão Huyết Ma kinh hoàng. Mà còn khiến Quý Hải Phàm có chút tò mò.
Ông trái lại muốn nhìn xem, Trương Phàm rốt cuộc sẽ cạy miệng lão Huyết Ma này như thế nào.
Tuy ông tuyệt đối nắm chắc có thể cạy miệng lão Huyết Ma, nhưng nếu Trương Phàm muốn thử, vậy để cho hắn thử đi.
Hơn nữa, trên phương diện ép hỏi, kỳ thật ông cũng không chuyên nghiệp.
Chuyên môn của ông là chiến đấu, cho ông nhiệm vụ, cho ông mục tiêu, và sau đó là chiến đấu!
Trương Phàm nhẹ nhàng, rất ôn nhu đâm chín châm lên đầu, lên người lão Huyết Ma.
Sau đó cười híp mắt nói: “Tôi đếm một hai ba chúng ta liền bắt đầu ha... Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, khi nào muốn nói phải gật đầu liên tục ba cái nha!”
Lão Huyết Ma trừng mắt, cả người run rẩy, ông ta có xúc động muốn gật đầu ba cái ngay lập tức.
Nhưng không đợi ông ta chuyển hóa phần xúc động này thành hành động thì Trương Phàm đã đếm tới ba.
Sau đó, lão Huyết Ma lập tức có cảm giác cả người như sắp bị xé rách, toàn thân, tất cả đều đau đớn.
Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là phần đầu.
Ông ta có cảm giác đầu sắp bị xé rách rồi, linh hồn cũng muốn vặn vẹo... Loại đau đớn này, so với đau đớn trên thân thể, quả thực kinh khủng gấp ngàn vạn lần!
Cho nên lão Huyết Ma ngay từ giây phút đầu tiên đã không tự chủ được mà thét lên, loại đau khổ trong giọng nói kia thật đáng sợ, quả thực muốn bao nhiêu kinh khủng liền có bấy nhiêu kinh khủng.
Bành Giang Hoa và Lữ Hoa ở bên ngoài cứu người cũng không nhịn được mà rùng mình, theo bản năng nhìn về phía gian phòng ngăn cách...
Đáng tiếc, cửa phòng đóng lại, căn bản không nhìn thấy tình huống cụ thể bên trong.
Nhưng lại có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó...
Mà trong phòng, lão Huyết Ma cuối cùng cũng nghĩ đến lời nói lúc trước của Trương Phàm, cưỡng ép kiềm chế bản thân, liên tục gật đầu ba cái!
Vẻ mặt Trương Phàm thất vọng thậm chí là khinh bỉ nói: “Ông đây cũng quá không được đi! Cái này còn chưa tới một phút đồng hồ, vậy mà ngay cả một phút đồng hồ ông cũng không kiên trì được! Nếu không, chúng ta làm tròn đi, đến một phút rồi dừng nhé!”
Lão Huyết Ma khóc không ra nước mắt... Nghe xem, lời này giống tiếng người sao? Làm tròn cái rắm ái!
Ngay cả Quý Hải Phàm nghe được lời này, khóe miệng cũng không nhịn được mà co quắp một phen.
Nhưng thấy Trương Phàm nhìn thời gian, thật đúng là đợi đến một phút đồng hồ mới rút ngân châm ra, trong lòng Quý Hải Phàm lại thêm một trận kinh ngạc...
Ông đã từng thấy một mặt thần bí, một mặt hiền lành của Trương Phàm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Trương Phàm hung ác như thế.
Nhưng ông không có phản cảm gì, ngược lại lại cảm thấy như vậy mới chân thật.
Con người mà, sao có thể không nóng nảy chứ!
Người mà không cáu kỉnh thì đều là ngụy trang, đều có thể dán nhãn dối trá.
“Ngoan ngoãn nha, hỏi cái gì thì đáp cái đó, nếu không tí nữa cho ông thêm một phút nữa!” Trương Phàm cười híp mắt vỗ vỗ mặt lão Huyết Ma, sau đó nhìn về phía Quý Hải Phàm, làm thủ thế mời.
Quý Hải Phàm cũng không nói thêm gì, đi lên liền hỏi.
Trương Phàm ở một bên chậm rãi nghe.
Rất nhanh đã hoàn toàn hiểu rõ được chân tướng.
Nói như thế nào nhỉ, lão Huyết Ma này lấy được Huyết Thần Kinh thật ra mới chỉ có thời gian ba năm.
Thời gian ba năm nha, đã tu luyện gần tới cấp độ tông sư rồi.