Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 151: Tình thương của cha như núi!



Trong thức hải của Diệp Viễn, hai đạo hư ảnh nhàn nhạt đứng đối diện nhau.

Diệp Viễn nhìn thân ảnh to lớn hiền lành trước mặt mà nước mắt chảy ròng ròng.

"Ta thật ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ta sớm nên nghĩ tới! Trong trời đất này ngoại trừ người, còn có ai sẽ vì hài nhi mà làm hết thảy những việc này?" 

Diệp Viễn lệ rơi đầy mặt, trái tim gần như tan vỡ.

Từ lúc trọng sinh tới nay, Diệp Viễn vẫn luôn ổn định ung dung, chưa bao giờ tâm trạng mất khống chế như vậy.

Hắn luôn đem cừu hận chôn giấu ở trong đáy lòng, đem toàn bộ tinh thần đặt ở trong việc tu luyện, chỉ mong một ngày có thể đánh đến Thần Vực, diệt trừ phản nghịch! 

Mà lần này, đối diện với người này, hắn không có cách nào bình tĩnh được.

Đó là người phụ thân đã sinh ra hắn, nuôi nấng hắn, dạy hắn luyện đan, dạy hắn tu luyện - Đan Đế Cơ Chính Dương mạnh nhất Thần Vực!

Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa tới lúc đau lòng! 

Cơ Chính Dương mặt mũi hòa ái, cũng không có vì bị nghịch đồ mưu sát mà sinh ra lệ khí, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy thương yêu.

Cơ Chính Dương hiền hòa cười nói: "Vân nhi, có thể nhìn thấy ngươi chuyển thế trọng sinh, trong lòng vi phụ rất an ủi. Gần đây mọi thứ tốt không?"

"Tốt... tốt... hài nhi hết thảy bình an, chỉ là thường nhớ mong phụ thân." Diệp Viễn nức nở nói. 

"Ha ha, ngươi nhớ mong một người chết làm chi? Nếu ngươi đã có thân phận mới, cuộc sống mới, nên sống cho tốt cuộc sống mới, đừng luôn chìm đắm trong quá khứ. Dược Vương Điện đã là mây khói, chuyện đã qua, thì để nó qua đi." Cơ Chính Dương rất lạnh nhạt cười nói.

"Sao có thể như thế? Công ơn phụ thân nuôi dưỡng, Vân nhi dù thịt nát xương tan cũng không dám quên! Còn có tên phản đồ kia, không đem hắn chém thành vạn mảnh, làm sao tiêu mối hận trong lòng con? Phụ thân làm sao mà chết, Vân nhi chưa bao giờ dám quên! Thượng thiên chiếu cố, để cho Cơ Thanh Vân con trọng sinh một lần nữa, thù này không báo, làm sao làm người?"

Cơ Chính Dương đưa ra bàn tay hư ảo, như thường ngày khẽ vuốt ve đầu Diệp Viễn. 

Chỉ là Cơ Chính Dương lúc này là một đạo tàn hồn, không có thực thể, làm sao có thể chạm tới Diệp Viễn?

Có điều dường như Cơ Chính Dương đối với việc này cũng không có để ý, mặc dù bàn tay của hắn xuyên qua Diệp Viễn, cái gì cũng không chạm được, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười hài lòng.

Nhìn một màn này, tim Diệp Viễn như bị đao cắt. 

"Vân nhi à, ngươi chuyển thế trọng sinh, không phải là do ông trời chiếu cố, mà là do vi phụ lấy thần hồn bí pháp đưa ngươi xuống hạ giới. Có điều vi phụ đưa ngươi xuống hạ giới, cũng không phải hy vọng ngươi cả ngày sống trong thù hận, bị cừu hận che mắt. Nếu như ngươi thật sự biến thành bộ dạng ôm hận thù mà sống, đó không phải là kết quả mà ta muốn thấy!" Cơ Chính Dương thở dài nói.

Cả người Diệp Viễn rung một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.

Bản thân mình chuyển thế trọng sinh, lại là do phụ thân dùng pháp lực làm ra? Chuyện này... chuyện này sao có thể? 

Có điều, Diệp Viễn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chợt kích động nói: "Phụ thân, nếu ngươi có năng lực như vậy, ngươi có phải cũng an bài chính mình sống lại? Ngươi trọng sinh ở nơi nào? Ta... ta đi tìm người!"

Cơ Chính Dương cười nói: "Vân nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Cơ Thương Lan trăm phương ngàn kế, làm sao có thể để cho thần hồn của vi phụ có cơ hội chạy trốn? Lúc ấy đưa ngươi rời đi, vi phụ đã dùng hết toàn lực. Chẳng qua là hắn đánh giá thấp thực lực của vi phụ, mới có thể lưu lại một chút hi vọng sống cho ngươi. Lúc ấy thần hồn của ta đã bị hắn xoắn nát, vô cùng yếu ớt, nhưng cũng không có hồn phi phách tán. Chẳng qua là dựa vào cảnh giới thần hồn của hắn, không thể nhận ra sự tồn tại của ta mà thôi. Vì vậy ta ẩn trốn trong hư không, đợi đến lúc hắn giết ngươi liền thi triển bí pháp Man Thiên Quá Hải, khiến hắn nghĩ ngươi cũng đã hồn phi phách tán, mà tàn hồn của ta lại mang theo thần hồn của ngươi qua lại hư không, tiến vào bên trong hạ giới."

Diệp Viễn lúc này mới biết, mình trọng sinh cũng không phải là do tình cờ, mà là Cơ Chính Dương liều mạng hao hết thần hồn, vì chính mình mưu cầu một chút hi vọng sống! 

Cơ Chính Dương nói đơn giản nhưng Diệp Viễn lại có thể cảm nhận được lúc đó hung hiểm như thế nào!

Thần hồn của Cơ Thương Lan cảnh giới không thấp, tuyệt đối không có khả năng không phát hiện ra một luồng tàn hồn. Cơ Chính Dương vừa phải trốn tránh dò xét của Cơ Thương Lan, lại phải thi triển bí pháp để Cơ Thương Lan tưởng rằng Diệp Viễn đã chết, lại phá vỡ hư không mang theo chính mình hạ giới.

Quá trình này đối với thần hồn tiêu hao rất nhiều! 

Nếu như không phải bởi vì cứu mình, Cơ Chính Dương hoàn toàn có năng lực một mình chạy thoát thân!

Dựa vào cảnh giới thần hồn của Cơ Chính Dương, chuyển thế trọng sinh cũng không phải là việc gì khó.

Nhưng Cơ Chính Dương đã không làm như thế, mà vượt bao trắc trở, đem một chút hi vọng sống này lưu lại cho mình! 

Đây là lựa chọn trước khi chết của một người phụ thân!

Sự yêu thương tựa núi cao biển sâu này của cha, Diệp Viễn phải làm sao để báo đáp đây?

Hắn không có cơ hội nữa rồi! 

Nếu như có thể, Diệp Viễn tình nguyện người chết kia chính là mình!

Dù Diệp Viễn biết, tàn hồn của phụ thân cũng không chống đỡ nổi bao lâu nữa.

Lần từ biệt này chính là vĩnh viễn! 

"Phụ thân, ta..." Cơ Chính Dương nói xong, Diệp Viễn đã khóc không ra tiếng.

Hiểu con không bằng cha, Cơ Chính Dương chưa bao giờ hoài nghi hiếu tâm của con trai, vì vậy cười nói: "Vân nhi, vi phụ nói những lời này với ngươi, cũng không phải vì để ngươi báo ân, chỉ là muốn để cho ngươi biết, vi phụ hy vọng ngươi tiếp tục sống thật tốt, không muốn ngươi biến thành một thứ công cụ chỉ biết báo thù."

"Nhưng... nhưng mà Cơ Thương Lan ngỗ nghịch như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy là xong rồi sao?" Diệp Viễn không cam lòng nói. 

Cơ Chính Dương lắc đầu nói: "Vi phụ không phải có ý này, cũng biết không ngăn được ngươi báo thù. Ngươi có trí nhớ của kiếp trước, sau này phi thăng Thần Vực là chuyện sớm muộn, cùng Cơ Thương Lan đối nghịch cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng vi phụ không hy vọng, lòng của ngươi hoàn toàn bị cừu hận che lấp, nếu như vậy ngươi cùng cái xác biết đi khác nhau ở chỗ nào? Nếu như ngươi thật sự giết được Cơ Thương Lan, cuộc sống sau đó của ngươi liền hoàn toàn mất đi ý nghĩa, đến lúc đó ngươi sẽ bị lạc mất chính mình, cảnh giới của ngươi cũng sẽ không tiến thêm. Vân nhi, ngươi nên dừng lại nhìn người bên cạnh ngươi nhiều một chút, chớ có phụ lòng kỳ vọng của bọn họ đối với ngươi, ngươi... bây giờ đã không phải là Cơ Thanh Vân nữa rồi!"

Trong đầu Diệp Viễn rung lên một trận, trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh của Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng, Lục Nhi, Nam Phong Nhược Tình, Nam Phong Chỉ Nhu, Hô Duyên Dũng, Đường Vũ.

Đúng vậy, ta không còn là Cơ Thanh Vân nữa rồi! Ta bây giờ là Diệp Viễn! 

Ta có cha mẹ huynh đệ, sư trưởng bằng hữu!

Diệp Viễn hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu nói: "Phụ thân, hài nhi hiểu rồi! Ngươi yên tâm, ta vẫn là nhi tử Cơ Thanh Vân của người! Có điều, ta cũng là nhi tử Diệp Viễn của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng! Ta... sẽ không để cho các người thất vọng!"

Mắt Cơ Chính Dương chứa ý cười, hiển nhiên đối với nhi tử hết sức hài lòng. 

Trên thực tế, từ lúc hắn ra đời, Cơ Chính Dương vẫn luôn đối với nhi tử hết sức hài lòng!

Bây giờ mặc dù âm dương xa cách, nhưng biết hắn vẫn sống rất tốt, như vậy là đủ rồi.

"Ha ha, Vân nhi của ta có lúc nào để vi phụ thất vọng? Bất quá ngươi phải đáp ứng vi phụ, sau này trở lại Thần Vực, phải lượng sức mà làm, không được miễn cưỡng bản thân. Cơ Thương Lan mặc dù lợi hại, nhưng hắn không thể nào có thể lấy sức lực của một người lật đổ được Dược Vương Điện, phía sau hắn nhất định có người vô cùng lợi hại chống lưng!" Cơ Chính Dương dặn dò. 

Diệp Viễn gật đầu nói: "Phụ thân yên tâm, hài nhi tự có chừng mực! Phụ thân, đời này của hài nhi nhất định sẽ bước vào Thần Cảnh, hoàn thành tâm nguyện kiếp trước của hai ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.