Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 22: Thuấn thiểm



Hai ngày nay Cửu Ảnh luôn theo dõi Diệp Viễn từ phía xa, vì thế hoàn toàn không theo dõi đến biến hóa của Diệp Viễn. Lúc này khi lại gần Diệp Viễn, mới phát hiện đối tượng ám sát này lại đạt được Nguyên Khí Cảnh tầng ba.

Dĩ nhiên, đối với Cửu Ảnh và Nguyên Khí Cảnh tầng một hay tầng ba cũng không hề có sự khác biệt, đối thủ như vậy căn bản chỉ ám sát trong tích tắc.

Nguyên Khí Cảnh tầng ba là bậc tam cấp, đừng nhìn Nguyên Khí Cảnh tầng ba và tầng bốn chỉ kém nhau một cảnh giới, sự chênh lệch về thực lực là vô cùng lớn. Một người tầng bốn vượt trên năm sáu người Nguyên Khí Cảnh tầng ba, là không có gì để bàn cãi. 

Cửu Ảnh cao hơn Diệp Viễn bốn bậc, với hắn thì Diệp Viễn không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì.

Điều làm cho Cửu Ảnh nghi ngờ là, rốt cuộc tin tức mà chủ thuê báo sai, hay là tên thiếu niên trước mắt này quá mức yêu nghiệt?

Cửu Ảnh thà rằng tin điều trước, dù sao nhiệm vụ đến bây giờ đã trải qua được hai ba ngày, chỉ hai ba ngày lại có thể từ Nguyên Khí Cảnh tầng một tu luyện đến Nguyên Khí Cảnh tầng ba? 

Đùa gì thế?

“Diệp huynh, người này rất khó đối phó, một hồi ta ngăn cản hắn, người với Lục Nhi mau chóng dời đi! Học viện cách nơi này chỉ mười mấy dặm, hai người mau đi gọi cứu viện!” Đường Vũ cầm kiếm đứng ở phía trước Lục Nhi và Diệp Viễn.

Hắn có thể thấy được sát ý lạnh thấu xương trên người Cửu Ảnh, nhưng lại không thể nhìn thấu mức độ của Cửu Ảnh, biết là gặp phải chỗ khó. Diệp Viễn đã từng cứu mạng Đường Vũ, còn cho hắn đan dược đỉnh cấp, có thể nói với hắn là ân trọng như núi, Đường Vũ đây là đang xả thân để báo ân. 

Đường Vũ mặc dù cũng là học viên tài giỏi của học viện Võ Đan, nhưng so với Cửu Ảnh thân đã trải qua trăm trận, bất luận là thực lực hay kinh nghiệm đều thua kém quá lớn, đương nhiên chỉ có một con đường chết.

Mà trong ba người, thực lực mạnh nhất là Đường Vũ, vì thế mà Đường Vũ không chút do dự đứng ra.

Nhìn thấy dáng vẻ sắp lâm đại địch của Đường Vũ, trong lòng Lục Nhi cũng không khỏi căng thẳng: “Thiếu gia, người đi trước, ta và Đường đại ca yểm trợ phía sau cho người.” 

Diệp Viễn nhìn thấy Lục Nhi đã chặn ở trước mình, không thể nhịn cười mà nói: “Nha đầu ngốc, ngươi ở lại có thể làm được gì, tránh ra cho ta.”

“Không được! Không tránh!” Lục Nhi ngang ngược nói.

Nhìn thấy hành động của Đường Vũ và Lục Nhi, Diệp Viễn cười nhẹ, trong lòng có phần cảm động. 

Hoạn nạn gặp được chân tình. Hành động của Lục Nhi thì Diệp Viễn có thể đoán được, nhưng Đường Vũ quen biết Diệp Viễn mới chỉ vài ngày, cho dù Diệp Viễn có cứu phụ thân của Đường Vũ, còn cho hắn đan dược đỉnh cấp, nếu là người có ý chí không kiên định, lúc này sợ đã chạy trốn mất rồi.

Phải biết rằng, với thực lực của Cửu Ảnh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ba người bọn họ chỉ có kết cục phải chết.

“Ha ha ha ha, thật là tình cảnh khiến cho người khác cảm động! Diệp Viễn, ngươi không nói cũng chẳng sao, tiểu cô nương này trông vô cùng xinh đẹp, lát nữa..” Cửu Ảnh cười ha hả một hồi. 

Cửu Ảnh lúc này quả quyết, Diệp Viễn này nhất định là đã luyện pháp môn gì, hoặc là trên người có phép thuật gì, mới có thể thám thính ra được chỗ nấp của hắn.

Là công pháp hay có phép thuật, điều này vô cùng hữu dụng đối với hắn, vì vậy hắn nghĩ bất luận như thế nào cũng phải tra hỏi ra.

Với lại, Lục Nhi quả thực là khiến người khác phải động lòng, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? 

“Các ngươi tránh ra!” Diệp Viễn tách Lục Nhi và Đường Vũ ra, đứng ra đằng trước, gương mặt vẫn cứ nở nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười trên gương mặt Diệp Viễn lúc này trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Không hiểu sao, cả người đều thấy lạnh xông lên đầu, Cửu Ảnh chợt rùng mình một cái.

Đã xảy ra chuyện gì? 

Số người Cửu Ảnh đã giết không phải hằng trăm thì cũng là tám mươi, trên người đã mang theo mùi khí lạnh như tiền. Cho dù bây giờ có vị võ sĩ trong giới Linh Dịch đứng trước mặt hắn, thì cũng không thể khiến hắn phải rùng mình, nhưng trước mặt hắn lại là một tên tiểu tử Nguyên Khí Cảnh tầng ba, lại có thể khiến hắn thấy ớn lạnh?

Việc hôm nay Cửu Ảnh gặp phải thật bất thường. Đây rõ ràng là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, tại sao lại có thể trở nên kì lạ như này?

“Ta với ngươi vốn không thù không oán, nghĩ ngươi cũng là vì tiền tài mà thay người trừ họa, ta vốn là chỉ muốn thử ngươi, nhưng ngươi lại dám có ý với Lục Nhi, vậy thì cũng đừng trách ta lấy mạng của ngươi.” Lời nói của Diệp Viễn lộ ra một cơn ớn lạnh thấu xương. 

Mà lúc này, Diệp Viễn nuốt luôn một viên đan dược, đây là thứ trước khi hắn lên đường đã luyện được.

Đã biết trước chuyến đi này là nguy hiểm, đương nhiên Diệp Viễn không thể không chuẩn bị trước.

Viên đan dược này có tên là ngũ hành thông linh đan, được chế luyện từ năm loại dược liệu khác nhau: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Võ sĩ trong giới Nguyên Khí sau khi uống thực lực có thể tăng lên một bậc trong thời gian ngắn. 

“Ha ha, thật nực cười! Ta thật muốn nhìn xem, một tên tiểu tử Nguyên Khí Cảnh tầng ba như ngươi, làm sao lấy mạng ta!”

Tâm trạng lúc này của Cửu Ảnh lại không như bên ngoài tỏ ra nhẹ nhõm như thế, thực tế, hắn chỉ nói vậy để tiếp sức cho mình, xua đi bóng đen đang bao phủ ở trong lòng.

Chính vào lúc này, “vèo” một nhát, kiếm của Cửu Ảnh đã rút ra rồi! 

Cửu Ảnh là một sát thủ, để giết chết đối thủ có thể không từ một thủ đoạn nào, không có ai nói không thể đánh lén, vừa mới rồi Cửu Ảnh vẫn đang cười nói, mà thoạt một cái kiếm của hắn đã ở trước mặt Diệp Viễn.

“Diệp huynh/thiếu gia cẩn thận!” Diệp Vũ cùng Lục Nhi đồng thanh hô lớn.

Nhưng tiếng hô của bọn họ lại không nhanh bằng thanh kiếm của Cửu Ảnh, lúc bọn họ phản ứng kịp, kiếm của Cửu Ảnh đã xuyên qua người Diệp Viễn. 

“Thiếu gia!”

“Diệp huynh!”

Đường Vũ và Lục Nhi nhìn thấy cảnh này, đứt từng khúc ruột hô lớn. 

Cửu Ảnh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, kiếm rõ ràng là đã xuyên qua người Diệp Viễn, nhưng tại sao trên tay một chút cảm giác cũng không có?

Vì thế lúc này Cửu Ảnh rút kiếm rất nhanh, không chỉ vì hắn thận trọng, mà vì dự cảm chẳng lành trong lòng hắn ngày một lớn hơn.

Cảnh Diệp Viễn nuốt viên đan dược trước mắt hắn, dù hắn không tin Diệp Viễn ăn đan dược gì có thể uy hiếp được mình, nhưng sự thận trọng từ trước đến nay vẫn khiến hắn rút kiếm không chút do dự nào. 

Chỉ có người chết mới khiến người ta yên tâm.

Nhưng rõ ràng chính mình đã giết Diệp Viễn, tại sao dự cảm chẳng lành ở trong lòng vẫn còn?

Lần này, Diệp Viễn bị Cửu Ảnh đâm trúng dần dần tiêu tan, biến thành hư vô. 

Diệp Viễn mà Cửu Ảnh đâm trúng, lại chỉ là một ảo ảnh.

“Này, ngươi quay lưng lại phía địch như vậy rất nguy hiểm đấy.” Giọng nói của Diệp Viễn khiến Cửu Ảnh toàn thân đột nhiên cứng đờ.

Làm sao có thể như vậy? Rõ ràng đã đâm trúng Diệp Viễn rồi mà. 

“Thuấn Thiểm! Lại là Thuấn Thiểm!” Đường Vũ kinh ngạc hô.

“Thiếu gia! Người không việc gì thật là quá tốt!” Lục Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.

“Ha ha, đương nhiên là không việc gì rồi, thiếu gia nhà ngươi đâu dễ dàng chết như vậy.” Diệp Viễn cười nói. 

“Ngay cả bộ pháp khó như vậy mà Diệp huynh cũng học được, hơn nữa còn vận dụng nó xuất thần nhập hóa, thật là tài giỏi!” Đường Vũ thán phục nói.

“Chút tài mọn mà thôi.”

Đối với người khác, Thuấn Thiểm là một bộ pháp vô cùng thâm thúy, cực khó lĩnh hội. Nhưng đối với Diệp Viễn, loại bộ pháp khác biệt về đẳng cấp này hoàn toàn không khó chút nào. 

Thuấn Thiểm nhìn thì có vẻ rất lợi hại, thật ra chỉ là một loại bộ pháp di chuyển trong phạm vi nhỏ, chỉ là một bậc kỹ xảo võ thuật mà thôi, không được coi là thâm thúy.

Có điều bộ pháp này hợp đạo trời, dễ học khó tinh thông, người bình thường rất khó luyện thành. Cho dù ở Học viện Võ Đan, Thuấn Thiểm là kỹ xảo võ thuật vô cùng cao, chỉ có số ít người có thể luyện thành.

Vậy mà, loại thiên đạo khác biệt về đẳng cấp này, đối với Diệp Viễn là người từng có cảnh giới cực cao, thật sự là không đáng để nhắc đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.