Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 26: Trảo không



Liễu Nhược Thủy và Vạn Uyên nắm tay nhau cùng xuất hiện ý muốn biểu đạt đã quá rõ ràng. Trước đó ở học viện chẳng ai biết được mối quan hệ của hai người họ lại thân đến vậy.

Vạn Uyên đưa Liễu Nhược Thủy đến đây, chính là muốn sỉ nhục Diệp Viễn, để hắn thấy rằng cô gái mà hắn ngày đêm nhớ mong giờ đã ở cạnh với người mà hắn đối đầu.

Hắn đang rất háo hức nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất, hổ thẹn, hối hận của Diệp Viễn, nhưng biểu hiện của Diệp Viễn lại khiến hắn vô cùng thất vọng. Những gì mà hắn mong muốn lộ ra từ nét mặt của Diệp Viễn đều không xảy ra. 

Từ đầu đến cuối Diệp Viễn hoàn toàn không hề nhìn vào mặt của Liễu Nhược Thủy, coi cô ta như không khí vậy. Cũng chính vì điều này mới khiến cho Liễu Nhược Thủy càng thêm tức giận nên mới nói ra những lời lẽ ác độc như vậy.

Liễu Nhược Thủy rất tự tin với ngoại hình của mình, theo những gì cô ta nghĩ Diệp Viễn lúc này đáng lẽ ra phải quỳ xuống khóc lóc van xin cô đừng đi mới đúng.

Nếu như là lúc trước điều này có lẽ sẽ xảy ra, nhưng Diệp Viễn của bây giờ đã không còn như ngày xưa nữa. Với thân phận của Diệp Viễn trước kia, loại con gái xinh đẹp nào mà hắn chưa thấy qua? Muốn dùng thủ đoạn thấp hèn này để mê hoặc hắn là không thể nào. 

Diệp Viễn nhìn thoáng qua một cái: “Thiên nga? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy? Ngươi cùng lắm chỉ là một con gà rụng hết lông, so với thiên nga loại động vật cao cấp đó quả thật là không đáng bàn đến. Một cô gái thật sự được mọi người ngưỡng mộ, thì làm sao có thể đi dụ dỗ đàn ông như vậy được? Có khi nào ngươi thấy Phong sư tỷ liếc mắt qua lại với đàn ông bao giờ chưa? Nữ thần luôn có niềm kiêu hãnh của mình, không như ngươi vậy đâu.”

Ở học viện Võ Đan Liễu Nhược Thủy cao ngạo vì được mọi người mến mộ, làm gì có ai so sánh cô như một con gà rụng lông.

Liễu Nhược Thủy tức đến nỗi lông mày lộn ngược cả lên, hơn nữa “Phong sư tỷ” mà Diệp Viễn nói là một sự thật tồn tại khiến cô ta không thể nào phản bác lại. 

Phong sư tỷ tên gọi Phong Chỉ Nhu, là người mà ai ai cũng mến mộ, không chỉ có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương mà còn là một trong ba người đứng đầu song bảng ở Võ Đan, thực lực cực kỳ mạnh, so với Long Đường không hề kém cạnh chút nào, loại người như Liễu Nhược Thủy vốn dĩ không đủ tư cách để mà so sánh.

Không giống như Liễu Nhược Thủy, đối với những người theo đuổi, Phong Chỉ Nhu trước giờ đều không thèm ngó ngàng đến, ở học viện Võ Đan là cô gái băng thanh ngọc khiết.

So sánh mà nói, Liễu Nhược Thủy lại được mọi người yêu mến hơn, bởi cô ta không hề từ chối đến với bất cứ người nào, ra vẻ rất là gần gũi, cô ta trước giờ cũng rất thích cảm giác được mọi người tung hô. 

“Hừ! Chết đến nơi còn cứng họng, ở trận sinh tử chiến ta sẽ để Phí Thanh Bình giáo huấn ngươi thật tốt.” Đối với Liễu Nhược Thủy mà nói, không phải là Diệp Viễn không đáng quan tâm, mà cô ta biết rõ người hậu thuẫn đằng sau mình thật sự rất mạnh.

“Ha ha, vậy thì không cần cô bận tâm. Các người đến tìm ta chỉ là đến nói với ta điều này thôi sao? Bây giờ nói xong rồi, ta không tiếp nữa.” Nói xong Diệp Viễn đi thẳng qua mặt họ.

“Ai cho ngươi đi?” Sắc mặt của Vạn Uyên dịu xuống, quay người lại như thể sắp nắm được Diệp Viễn, ai ngờ lại chẳng nắm được gì cả, ngay cả y phục của Diệp Viễn hắn cũng không đụng được. 

Đến khi nhìn lại, Diệp Viễn đã cách xa hắn vài dặm rồi, còn giơ tay lên vẩy vẩy chào hai người họ, hiên ngang bước đi, khiến cho Vạn Uyên tức đến nỗi mặt chuyển sang màu xanh.

“Cái vừa nãy… Thuấn Thiểm ư?” Vạn Uyên chau mày nói.

“Không sai, đúng là Thuấn Thiểm.” Liễu Nhược Thủy nhăn mày lại, chắc cũng là do bị chiêu vừa nãy của Diệp Viễn dọa rồi. 

“Xem ra tên tiểu tử này thật sự có chút khác lạ! Rõ ràng là phụ thân đã sắp xếp người giết hắn, vậy mà hắn lại mảy may không thương tích bước vào học viện, cũng không biết tên sát thủ nào lại ngu ngốc đến vậy, hay là tên tiểu tử này đang đóng kịch?”

“Theo như ta nghĩ là vậy. Hắn chẳng qua chỉ ở mức Nguyên Khí Cảnh tầng ba, cho dù trong chớp mắt trở nên lợi hại đi nữa, e là cũng không thể trốn thoát từ tay của sát thủ?” Liễu Nhược Thủy và Diệp Viễn tiếp xúc không ít, đối với hắn cũng tương đối rõ, trong mắt cô ta hắn chẳng qua chỉ là một tên phế thải.

“Liễu sư muội nói rất đúng, chỉ là không biết hắn luyện được Thuấn Thiểm từ khi nào. Nếu như có chiêu này, trong trận sinh tử quyết với Thanh Bình chẳng phải là nắm chắc phần thắng trong tay sao?” 

Vạn Uyên từ nhỏ đã đấu với Diệp Viễn, nên cực kỳ hiểu rõ. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là những lời của Liễu Nhược Thủy nói có lý.

“Vạn sư huynh là quan tâm quá hóa loạn. Theo như muội, Diệp Viễn có thể luyện thành Thuấn Thiểm chẳng qua chỉ là ăn may nhất thời, cái hắn có thể dựa vào e rằng cũng chỉ có chiêu này thôi, nếu không tại sao hắn bây giờ lại muốn đến Tàng Kinh Các? Vừa nãy là do đại sư huynh nhất thời sơ ý, chưa dốc hết sức nên mới để hắn thoát. Thuấn Thiểm tuy là lợi hại, sau cùng cũng chỉ là chiêu thức hạng trung phẩm mà thôi, đâu phải là vô địch.” Liễu Nhược Thủy đã bình tĩnh trở lại sau những lời khiêu khích của Diệp Viễn.

Vạn Uyên thèm muốn Liễu Nhược Thủy đã lâu, thấy Liễu Nhược Thủy hết mực với hắn như vậy, lại càng thêm say mê hơn. Vừa nãy quả thật hắn chưa dốc hết sức, nhưng cũng dùng bảy thành công lực, cuối cùng vẫn để Diệp Viễn tránh được. 

Nhưng mà, thực lực mới là cái quyết định thắng thua, thân pháp chẳng qua chỉ là cái bổ trợ. Liễu Nhược Thủy nói quả thật không sai, Thuấn Thiểm cũng không phải là vạn năng, tất nhiên sẽ có cách để khắc chế.

Chỉ là chiêu này của Diệp Viễn khiến Vạn Uyên phải đề cao cảnh giác, xem ra quay về phải khuyến cáo Phí Thanh Bình tuyệt đối không được khinh địch.

“Vẫn là Liễu sư muội sáng suốt, lần này bất luận thế nào cũng không thể để tên tiểu tử này sống sót, xem ra chúng ta cần phải quay về chuẩn bị cho Phí Thanh Bình một vài đối sách.” 

Sau khi Diệp Viễn bỏ qua hai người họ, đi thẳng một mạch đến Tàng Kinh Các.

Về việc để lộ Thuấn Thiểm, Diệp Viễn không hể tỏ vẻ lo lắng. Đây hoàn toàn không phải cái mà hắn ỷ vào, hơn nữa vừa nãy hắn chỉ mới thi triển cảnh giới Đại thành mà thôi.

Cái mà Diệp Viễn hiện tại mong chờ nhất chính là Tuyệt dương chỉ, nhưng chiêu thức này tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, nếu không sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, cho nên hắn mới tới Tàng Kinh Các lựa chọn tuyệt kỹ. 

Tuyệt kỹ trong Tàng Kinh Các không phải cao thâm lắm, U Vân Tông dĩ nhiên là sẽ không để tuyệt kỹ cao thâm ở một nơi thế tục như thế. Nhưng mà những tuyệt kỹ này đủ để Diệp Viễn dùng rồi.

“Sư huynh, đệ muốn đến Tàng Kinh Các để chọn hai môn tuyệt kỹ.” Diệp Viễn đưa lệnh bài trên người mình cho vị sư huynh gác cửa nói.

Vị sư huynh gác cửa Tàng Kinh Các thuộc Địa cấp, tên Triệu Xuân Dương. Hắn thấy biểu tượng trên lệnh bài của Diệp Viễn là Hoàng cấp, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. 

Loại lệnh bài này do Võ Đan đặc chế, là biểu tượng của học viện. Chỉ cần đưa một ít nguyên khí vào trong đó là có thể biết được thân phận của người cầm lệnh bài.

“Diệp Viễn?” Triệu Xuân Dương dường như đã từng nghe qua cái tên này, sau một hồi suy nghĩ, chợt nhớ ra: “Ngươi chính là học viên xếp cao nhất từ dưới đếm lên Diệp Viễn sao?”

Diệp viễn cười nói: “Nếu như không có Diệp Viễn thứ hai, thì chính là tại hạ.” 

Còn về cao nhất từ dưới đếm lên, cái danh hiệu này thì Diệp Viễn hoàn toàn không để ý đến, đó đã là chuyện của trước kia rồi.

Triệu Xuân Dương nghe xong khoái chí, đưa lệnh bài trả lại cho Diệp Viễn, giữ chặt hắn nói: “Bây giờ ngươi đã là người nổi tiếng ở học viện rồi, cao nhất bảng từ dưới đếm lên, lại dám ký cam kết sinh tử với người khác, rốt cuộc ngươi nghĩ sao vậy?”

Diệp Viễn hoàn toàn không hề có ý lảng tránh người khác, chỉ cười nói: “Người ta đã đè lên đầu của đệ rồi, đệ đây không thể làm rùa rụt đầu được phải không?” 

“Ha ha, cũng phải, nhưng mà thực lực của ngươi?” Tên Triệu Xuân Dương này là người nói năng chẳng e ngại gì, cũng chẳng sợ người khác ngại.

“Hi hi, bởi vậy đệ mới đến chọn tuyệt kỹ.”

“Lâm trận mài thương không bén cũng sáng, câu này không sai. Nhưng mà thời gian ba ngày thì đúng là hơi ngắn.” 

“Cũng không còn cách nào khác, ắt hẳn là sư huynh cũng biết trước kia đệ lơ là luyện tập, đến nỗi giờ này căn cơ quá kém. Cho dù chỉ có thời gian của ba ngày, cũng tốt hơn là không có gì.”

Triệu Xuân Dương nhìn Diệp Viễn một lúc, đột nhiên cười nói: “Có chút thú vị, so với những gì đồn đại hình như có chút khác biệt. Vào đi, đệ có thời gian một canh giờ.”

“Đa tạ sư huynh.” 

Triệu xuân Dương vỗ vai Diệp Viễn cười nói: “Chọn thật kỹ, đến lúc đó huynh sẽ đến cổ vũ cho đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.