Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 39: Lâm thiên thành



Viên đan dược siêu phẩm Nguyên khí đan cuối cùng cũng được luyện thành, Diệp Viễn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Mấy ngày luyện dược này hết lần này đến lần khác hút cạn sức mạnh của của hắn, làm cho hắn chết đi sống lại mấy lần.

Có điều những ngày vất vả cũng coi như đã được báo đáp, Diệp Viễn liên tục áp chế sức mạnh của mình, bất giác khiến cho cảnh giới của hắn hoàn toàn củng cố. 

Sức mạnh của hắn bây giờ chỉ cách cánh cửa Nguyên Khí Cảnh tầng bốn một bước chân mà thôi, chỉ cần sức mạnh của hắn được tích lũy đầy đủ, Diệp Viễn có thể đột phá Nguyên Khí Cảnh tầng bốn bất cứ lúc nào.

Việc còn lại tất nhiên là ăn dược rồi.

“Phù, cuối cùng đã xong. Lục Nhi, giúp ta hộ pháp, ta phải đột phá Nguyên Khí Cảnh tầng bốn.” Diệp Viễn nói với Lục Nhi. 

Bình đan dược cuối cùng của hôm nay còn lại không nhiều. Diệp Viễn cũng không tiêu hao quá nhiều sức lực.

Ăn vào một viên Hồi khí đan, ngồi tĩnh tọa điều tức trong nửa giờ, trạng thái của Diệp Viễn đã phục hồi lại mức cao nhất.

Diệp Viễn cùng lúc lấy ra năm viên Nguyên khí đan siêu phẩm cho vào miệng, vận chuyển “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, bắt đầu đột phá Nguyên Khí Cảnh tầng bốn. 

Nếu như là Nguyên Khí Cảnh tầng ba, một lần uống năm viên siêu cấp Nguyên khí đan không làm cho sức mạnh trở nên cuồng bạo mà chết mới lạ.

Thế nhưng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”của Diệp Viễn thực sự quá cường đại, lúc này cái sức mạnh cuồng bạo kia cứ như một con cừu ngoan ngoãn, thuận theo kinh mạch của Diệp Viễn mà vận chuyển, sau đó lại có chút dáng vẻ vô lực.

Không nghĩ nhiều, Diệp Viễn liền nuốt xuống ba viên siêu phẩm Nguyên khí đan, sức mạnh mới miễn cưỡng đạt tới yêu cầu. 

Sức mạnh của Diệp Viễn mạnh mẽ mà dồi dào, đột phá đến đỉnh cấp của Nguyên Khí Cảnh tầng bốn. Nhưng sức mạnh của hắn không giống như người khác, mà giống như một dòng nước tràn, từ từ mà mạnh mẽ đi qua.

Nguyên Khí Cảnh tầng bốn!

Đối với người thường mà nói thì phải cần vài tháng đến một năm mới đặt chân được đến cửa của Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, nhưng Diệp Viễn chỉ dùng một canh giờ liền chọc thủng được. 

Có điều Diệp Viễn không hề có ý muốn dừng việc tu luyện, hắn tiếp tục không ngừng nuốt xuống siêu phẩm Nguyên khí đan, cho đến khi sức mạnh hoàn toàn đạt đến tầng bốn viên mãn thì mới dừng lại.

Cảm nhận được nguyên khí ở trong đan điền so với khi đạt được Nguyên Khí Cảnh tầng ba mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng Diệp Viễn vẫn lắc đầu.

“Vẫn là quá yếu đuối! Cũng không biết đến lúc nào mới có thực lực đánh vào thần giới. Có điều, nếu bây giờ lại tiến hành Sinh tử trận cùng với Phí Thanh Bình, ta chỉ cần dùng một đòn là có thể đánh chết được hắn trong chớp mắt rồi đi?” 

Qua một đêm tu luyện, trời bây giờ đã sáng rõ, sắp đến lúc đi tìm Hô Diên Dũng rồi.

Diệp viễn vừa mới tiến vào Nguyên Khí Cảnh tầng bốn nên tinh thần rất tốt, mọi mệt mỏi đều đã bị quét sạch. Bây giờ Lục Nhi cũng đã thành người tu luyện nên việc ngồi đây một đêm đối với cô mà nói cũng không có ảnh hưởng gì cả.

Chủ tớ hai người cùng nhau đi đến Huyễn Linh tháp, Hô Diên Dũng sớm đã đứng đó đợi họ. 

“Hô Diên lão sư.” Diệp Viễn mang theo Lục Nhi tiến lên hành lễ.

Hô Diên Dũng gật gật đầu, rất tự nhiên thu lễ của hắn.

Hô Diên Dũng dùng thần thức quét qua một lượt trên người Diệp Viễn, gương mặt vốn đang lạnh lùng bỗng xuất hiện một tia kinh ngạc. 

“Một đêm không gặp, thế mà ngươi đã đạt đến Nguyên Khí Cảnh tầng bốn?” Hô Diên Dũng kinh ngạc nói.

“Ha ha, may mắn, may mắn.” Diệp Viễn cười lớn nói.

Diên Dũng lắc đầu nói: “Lúc đầu người khác đều nói cảnh giới của người là do phụ thân ngươi nâng đỡ, nhưng khi ta nhìn thấy Sinh tử trận của ngươi liền biết không phải như vậy, có điều không ngờ rằng ngươi lại nhanh như vậy tiến lên một cảnh giới mới - Nguyên Khí Cảnh tầng bốn.” 

“Ta tốt xấu gì cũng là con trai của một đại Đan dược sư, ngày ngày ăn đan dược mà sống, thế mà ở tuổi này vẫn chưa đạt tới Nguyên Khí Cảnh tầng bốn cũng quá làm cho cha ta mất mặt.”

Hô Diên Dũng gật đầu, không nói gì, dường như chấp nhận cách nói của Diệp Viễn.

“Đánh giá vẫn chưa bắt đầu, các người ở đây đợi một chút đi.” Hô Diên Dũng nói. 

Tất nhiên tham gia lần đánh giá này không phải chỉ có hai người Diệp Viễn và Lục Nhi, bên kia đã có mười mấy người đang đứng đợi rồi.

“Được. Hô Diên lão sư.” Diệp Viễn cũng không nói nhiều, mang theo Lục Nhi qua bên phía những người đang đứng chờ kia.

Có điều, sự xuất hiện của Diệp Viễn lại dấy lên một hồi chấn động. 

Tên tuổi của hắn bây giờ rất được nhiều người biết đến, không chỉ trong Sinh tử trận giết chết người cao hơn hắn hai cảnh giới Phí Thanh Bình, mà còn đoạt về được hàng vạn viên Nguyên khí đan của vài trăm học viên.

Người khác muốn không nhận biết hắn cũng không được.

“Các người xem người kia không phải là Diệp Viễn sao? Hắn cũng đến tham gia khảo thí thăng cấp sao?” 

“Có gì kì lạ chứ? Ngay cả Phí Thanh Bình cũng sắp đạt đến thực lực Huyền cấp, Diệp Viễn lại có thể đánh bại hắn, đến đây tham gia khảo thí thăng cấp không phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Nói đúng lắm. Nguyên Khí Cảnh tầng ba lại đến tham gia khảo thí Huyền cấp, hắn cũng coi như là có một không hai.”

“Đừng ngốc nữa, năm đó lúc Long sư huynh tham gia đánh giá Huyền cấp, không phải cũng là Nguyên Khí Cảnh tầng ba sao? Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa, lẽ nào có thể lợi hại hơn Long sư huynh sao?” 

“Nhưng Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng của hắn đã luyện tới tầng hai rồi, chỉ một chút này thôi đã mạnh hơn Long sư huynh rồi đi? Long sư huynh cũng phải luyện mất một tháng mới miễn cưỡng luyện thành tầng một thôi đó.”

“Đó chẳng qua là vận khí của hắn tốt, lại may mắn thích hợp với môn võ công này. Chứ dựa vào hắn mà đòi hơn Long sư huynh sao?”

“Thế tuyệt kĩ Thuấn Thiểm của hắn giải thích như thế nào?” 

“...”

“Ồ, ngươi xem.”

“Xem cái gì? Có gì đáng kinh ngạc sao?” 

“Có vẻ Diệp Viễn hắn… đột phá?”

“Đột phá cái gì… hắn... hắn thế mà đạt được Nguyên Khí Cảnh tầng bốn rồi sao? Trời ơi, tên tiểu tử này có còn là người không? Hắn chỉ mới bước vào Nguyên Khí Cảnh tầng ba mấy ngày thôi mà?”

“...” 

Hai người này phát hiện ra Diệp Viễn lại đột phá cảnh giới mới, biểu hiện nhìn Diệp Viễn cứ như là nhìn thấy quỷ. Vào lúc này, hiển nhiên những người khác cũng phát hiện Diệp Viễn đã đột phá Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, mọi ánh mắt hướng đến Diệp Viễn đều trở nên kì quái.

“Ha ha… Mọi người nhìn ta như thế làm gì? Ta biết là ta rất tuấn lãng, nhưng ta không thích nam nhân, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta có được không? Không phải chỉ là đột phá một Nguyên Khí Cảnh tầng bốn thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì. Các vị huynh đệ ở đây đều có cảnh giới cao hơn ta nhiều, mọi người không cần phải kinh ngạc như thế đâu?” Diệp Viễn không hề có một chút gì là không được tự nhiên, thoải mái nói.

Mọi người đều không nói nên lời, không lẽ tên này đang giả ngốc à? 

Đạt đến Nguyên Khí Cảnh tầng bốn là cánh cửa đầu tiên để bước vào võ đạo, đám người ở đây có ai lúc đột phá Nguyên Khí Cảnh tầng bốn mà không phải cẩn thận từng chút một, tốn phần lớn thời gian để tích lũy đâu?

Nhưng Diệp Viễn chỉ dùng thời gian mấy ngày đã đạt được, bây giờ lại chưng ra cái điệu bộ quá đơn giản, thật sự là đáng ghét.

“Không phải chỉ là đột phá Nguyên Khí Cảnh tầng bốn thôi sao, có gì đáng kinh ngạc chứ? Lại nói, chẳng qua là Huyền cấp mà thôi. Coi như đạt đến Huyền cấp rồi thì cũng là rác rưởi thôi.” 

Thanh âm nghị luận đột nhiên bị một giọng nói phách lối đánh vỡ, ngữ khí tràn đầy sự bất mãn.

“Là Lâm Thiên Thành sư huynh, huynh ấy là người trong Địa cấp có hy vọng sẽ trở thành học viên của Thiên cấp nhất! Không ngờ huynh ấy cũng đến nơi này tham gia khảo sát thăng cấp, xem ra lần này huynh ấy tiến lên Thiên cấp là mười phần chắc chín rồi.”

Lâm Thiên Thành mang theo một cỗ khí thế mạnh mẽ, chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Viễn hỏi: “Ngươi chính là Diệp Viễn?” 

Đối với khí thế của Lâm Thiên Thành, Diệp Viễn một chút ảnh hưởng cũng không có, trả lời hắn: “Không biết cái người mà huynh nói Diệp Viễn đó có phải là tôi không, có điều tên của tôi cũng là Diệp Viễn.”

“Hừ! Miệng lưỡi trơn tru! Những ngày qua bên tai ta lúc nào cũng nghe thấy những chuyện liên quan đến ngươi, hôm nay ta muốn thử xem ngươi có giống như lời bọn họ ca tụng hay không.” Lâm Thiên Thành mặt đầy khinh bỉ nói.

“Phải không? Thì ra bây giờ ta lại nổi tiếng như thế, ngay cả Lâm sư huynh cũng ngày ngày nghe thấy tên ta. Có điều, hôm nay lại là lần đầu tiên ta nghe đến tên Lâm sư huynh, không biết… hôm nay Lâm sư huynh có thể thuận lợi thăng lên Thiên cấp hay không, sư đệ ở đây chúc huynh ngàn vạn lần không nên Mã thất tiền đề.” 

Diệp Viễn vẫn một bộ mặt khoa trương như cũ, có điều lời hắn nói ra lại làm người khác vì hắn mà đổ mồ hôi.

Tên tiểu tử này lại dám ở đây nguyền rủa Lâm Thiên Thành không được Thiên cấp.

Có điều, lời này thật sự đã chạm đến điểm yếu của Lâm Thiên Thành. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.