Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 65: Thần tích, truyền thuyết chi cảnh!



“Hắn… cứ thế bỏ đi sao?”

Vương Kim Phúc nhất thời quên ngăn cản Diệp Viễn, khi thần hồn trở về, Diệp Viễn đã biến mất.

Tôn Kiến Minh hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Không đi còn có thể làm được gì? Nguyên khí của hắn đã cạn kiệt, cứ như thế không kịp điều dưỡng, có thể gây ra tai họa. Mặc dù hắn dùng Nguyên Khí tầng bốn để chế luyện ra đan dược hai bậc, nhưng lại cố gượng đến cùng. Nhân vật giống như thế, nếu không phải vì một lần luyện đan dược gây ra tai họa ngầm về sau, đó quả thật là đáng tiếc!” 

“Ồ, gắng gượng thì sao. Hắn đã có đủ thực lực tu luyện đan dược hai bậc, cái còn thiếu là sự tích lũy nguyên khí mà thôi.” Trong lời nói của Vương Kim Phúc vẫn chứa đựng sự cực kì kinh hãi.

Tôn Kiến Minh gật đầu, hoàn toàn đồng í.

Có điều hắn đột nhiên trở nên kích động, run rẩy nói: “Thần Tích đấy! Tu luyện lúc nãy của Diệp Viễn, quả thật là Thần Tích!” 

“Không tệ, đích thực là Thần Tích! Lẽ nào, Âm Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn, đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết?” Vương Kim Phúc khâm phục nói.

Tôn Kiến Minh đồng tình nói: “Tuyệt đối là cảnh giới truyền thuyết! Nguyên Khí tầng bốn chế luyện đan dược, đến tâm cảnh của hai chúng ta cũng bị ảnh hưởng, không thể nào không là cảnh giới trong truyền thuyết được!”

Có đủ mọi phương pháp chế luyện đan dược, trong đó bản chất và kỹ xảo võ thuật có điểm tương thông với nhau, chỉ là phương pháp chế luyện đan dược không có tính công kích cụ thể mà thôi. 

Có điều thuật luyện đan dựa vào mức độ hiểu biết khác nhau, nhưng lại cùng phân thành năm cảnh giới: nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn và cảnh giới huyền thoại!

Phân chia cảnh giới và kỹ xảo võ thuật về cơ bản là như nhau, chỉ khác nhau ở tên gọi cảnh giới thứ năm.

Một là Phá Huyễn, một là Truyền Thuyết. 

Cách đặt tên khác nhau, đã chứng tỏ độ khác nhau cực cao mà kỹ xảo võ thuật và thuật luyện đan theo đuổi.

Cái mà kỹ xảo võ thuật theo đuổi là lực công phá cực cao, yêu cầu chính là phá vỡ xiềng xích, vượt qua giới hạn, do đó có tên là Phá Huyễn.

Cái mà thuật luyện đan theo đuổi lại là loại lực sáng tạo vô hạn, trong đan dược nhỏ bé, chứa đựng khả năng vô hạn, phương pháp mà thuật luyện đan theo đuổi chính là tạo ra càng nhiều tính khả năng, do đó có tên gọi là truyền thuyết. 

Thuật luyện đan một khi đi vào cảnh giới truyền thuyết, sẽ khiến cho đan dược chế luyện ra xuất hiện khả năng vô hạn, thường sẽ khiến công dụng đan dược tăng lên gấp bội.

Thuật luyện đan ở cảnh giới truyền thuyết, thậm chí có thể khiến đan dược có một số thuộc tính phụ, từ đó thu được công dụng không lường trước được.

Vương Kim Phúc hình như đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hét lớn: “Còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau thỉnh đan dược của Diệp Viễn chế luyện!” 

Lúc Vương Kim Phúc nói, không ý thức được mình đã dùng chữ “thỉnh.”

Thầy đan bên cạnh lúc này mới thức tỉnh, vội vàng đi lấy đan dược.

Sắc mặt Vạn Uyên lúc này vô cùng khó coi, trong lòng lại là cảm giác chấn động khó tả và cảm giác bị hạ nhục dâng lên một cách mãnh liệt. 

Hắn biết là mối quan hệ với Diệp Viễn vừa mới đi lên, giờ đây đã bị tuột xuống, Vương Kim Phúc đã không thể nhận hắn là đệ tử nữa.

Diệp Viễn nếu mà không biết luyện đan thì hay rồi, nhân lúc Vương Kim Phúc bị đùa giỡn tâm tình không vui, hắn có thể ở bên cạnh nhân cơ hội này mà công kích.

Nhưng bây giờ mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Viễn đã công khai rồi, Vương Kim Phúc chỉ cần nhớ lại lời của Diệp Viễn, sợ rằng sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì về Vạn Uyên. 

Điều làm cho Vạn Uyên mất thể diện là, lúc Diệp Viễn vừa mới đưa hắn vào cảm giác hứng thú thì không tài nào thoát ra được, điều này cho thấy kỹ thuật luyện đan của hắn quá kém cỏi so với Diệp Viễn.

Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?

Rõ ràng một tháng trước Diệp Viễn là một kẻ ăn hại, bây giờ hắn không chỉ đạt được thành quả lợi hại trên võ đạo, mà trình độ võ đạo còn phá tan nhận thức bình thường, thực hiện sự việc không có khả năng thực hiện được. 

Đây có lẽ là công phu, đan dược của Diệp Viễn đã được một vị thầy đan dùng ngọc bàn bệ cẩn thận từng li từng tí, một viên đan dược màu đỏ hiện lên trước mặt mọi người.

“Đây là… nhị giai hạ Cường Hóa Đan?” Nghe thấy mùi thơm từ thuốc tỏa ra hơi nóng, Vương Kim Phúc rất nhanh đã nhận ra được là đan dược nào.

“Giỏi đấy, đúng là Cường Hóa Đan! Cường Hóa Đan vượt mọi vật phẩm!” Tôn Kiến Minh sắc mặt chăm chú nói tiếp. 

Cường Hóa Đan là đan dược bậc thấp, là đan dược mà võ sĩ cấp thấp nhất thường dùng.

Tác dụng của Cường Hóa Đan là tăng cường sức mạnh mỗi một bộ phận trong cơ thể, khiến cho cơ thể võ sĩ trên mỗi bộ phận khi có đan dược đều vượt quá sức mạnh vốn có.

Cường Hóa Đan cấp một rất phổ biến với người săn thú vật, thường hay giúp bọn họ chiến thắng thú vật có thực lực mạnh hơn một chút so với bọn họ. 

Rất thấp đẳng nhưng cũng rất thực tế.

Nhưng Cường Hóa Đan cấp hai lại không được phổ biến giống như Cường Hóa Đan cấp một, bởi vì võ sĩ Linh Dịch Cảnh giàu có hơn rất nhiều so với võ sĩ Nguyên Khí Cảnh, thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều, bọn họ có thể gánh vác được đan dược cấp cao hơn nữa.

Sau giới Linh Dịch có sự chênh lệch rất lớn giữa mỗi một cảnh giới nhỏ, cho dù có sử dụng Cường Hóa Đan cấp ba để tăng thêm thực lực mỗi bộ phận, tác dụng cũng rất có hạn, bởi vì cấp bậc của đan dược quá thấp, chỉ là miễn cưỡng đạt đến mức độ nhị giai hạ. Vì thế, vị trí của Cường Hóa Đan cấp hai trở nên vô cùng mờ nhạt. 

Nhưng cho dù là như thế nào, Cường Hóa Đan cấp hai vẫn là Cường Hóa Đan cấp hai, là đan dược cấp hai thật sự, không ai có thể chen ngang.

Dĩ nhiên, bây giờ sẽ không có ai chen ngang, mọi người đang hiếu kì quan sát viên đan dược này.

Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh nhìn nhau một cái, Vương Kim Phúc mở lời nói: “Lão, ngươi nghĩ như thế nào?” 

“Giống như ngươi nghĩ vậy.” Tôn Kiến Minh đáp lại.

“Vậy… thử xem thế nào?” Vương Kim Phúc có chút do dự nói.

Tôn Kiến Minh lại lắc đầu: “Viên đan dược này là do Diệp Viễn chế luyện ra, dựa theo quy tắc của hội, viên đan dược này thuộc về hắn, chúng ta không có quyền sát hạch.” 

Trong lòng Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh lúc này như bị mèo cào, vô cùng hiếu kì về công hiệu của viên đan dược vượt qua cả vật phẩm này.

Những người sát hạch đến từ hội thầy luyện đan có thể tham gia sát hạch, đều đã chi trả chi phí sát hạch, vì thế đan dược được chế luyện đương nhiên thuộc về mình.

Chi phí sát hạch của học viên Học viện Võ Đan, Học viện Võ Đan đã chi trả, hai người họ Vương, Tôn đương nhiên không thể tùy ý sát hạch đan dược. 

Vương Kim Phúc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn vỗ đùi mạnh một cái, hét lớn: “Phong cô nương…”

Hắn nói chưa hết câu thì bỗng nhiên im bặt, bởi hắn vừa quay đầu lại, đã phát hiện Phong Nhược Tình lúc này đang nhắm mắt, rơi vào trạng thái kỳ lạ.

“Tỉnh lại!” Vương Kim Phúc thở một hơi kinh ngạc. 

Chẳng trách cho đến giờ cũng không nghe thấy Phong Nhược Tình nói chuyện, hóa ra nàng ấy đã hoàn toàn rơi vào trạng thái giác ngộ.

“Hồn lực của nàng đang tăng lên, nàng ấy cần bức phá!” Tôn Kiến Minh dễ dàng nhận thấy trạng thái khác thường này.

“Mọi người im lặng, đừng quấy nhiễu đến Phong cô nương bức phá!” Vương Kim Phúc giọng trầm trầm nói. 

Sảnh sát hạch ngay lập tức im ắng, mọi người đều đang chú ý đến bước đột phá của Phong cô nương.

Phong Nhược Tình từ trước đã có ý muốn học tập Âm Dương Phân Lưu Thuật khi quan sát Diệp Viễn, đợi sau này phương pháp chế luyện của Diệp Viễn như mộng ảo, nàng ấy sẽ giác ngộ từ đó, từ đây tiến vào trạng thái giác ngộ.

Ở chỗ này, không có ai so với nàng có thành tựu Âm Dương Phân Lưu Thuật sâu hơn, cũng không có ai hiểu rõ hơn Âm Dương Phân Lưu Thuật hơn nàng. 

Về sau này, hồn vía Phong Nhược Tình với Âm Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn lại sinh ra một loại cộng hưởng, hồn vía nàng ấy dưới sự cộng hưởng này, dần dần lớn mạnh hơn.

Hồn lực của Phong Nhược Tình chỉ kém Đan sư cao cấp một ít, nhờ vào loại cộng hưởng này, nàng ấy đã thuận lợi vượt qua ngưỡng cửa của Đan sư cao cấp, hơn nữa còn đi đến ngưỡng viên mãn của Đan sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.