Tuyệt Thế Hảo Baby

Chương 7



Edit: Bilundethuong

Tại Kiều gia.

“Ê a” Cút ngay!

Bạch Lộ Hàn khí thế dào dạt trừng lớn mắt với người trước mắt, nếu ai dám tới gần hắn, cũng không…có chút khách khí nào bị ăn một cái tát. Vốn hắn đang ngoan ngoãn ngồi trong xe đẩy để Hình Phong giúp người phụ nữ nhặt đồ rồi cùng đi tính tiền, ai ngờ ở phía sau đột nhiên có một cánh tay vươn ra bịt lấy miệng hắn, rồi một tay nhấc hắn ra khỏi xe, rất nhanh như không có chuyện gì. Không để hắn giãy dụa phản kháng, đã bị nhét vào một chiếc xe ô tô.

Bắt cóc?

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn. Khi thấy trong xe có người, hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Người bắt hắn đi là Kiều Cát Chi.

Mặc kệ hắn ê a kêu to như thế nào, cuối cùng vẫn bị bắt đi như thế này. Trẻ con tuy không có nhiều sức lực chống cự, nhưng Bạch Lộ Hàn không phải là khóc lóc mà là tức giận mười mươi, Kiều Cát Chi thật không biết phải đối phó làm sao với đứa bé hung ác này, đành phải vứt hắn cho một người phụ nữ trung niên họ Trương làm vú em.

“Sao lại ồn ào như vậy?”

Một giọng nói cao vút bên ngoài cửa truyền vào.

Vú Trương đang bận rộn cho Bạch Lộ Hàn uống sữa vội vã quay đầu lại.

“Phu nhân”

Người tới là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng diễm lệ, khi cô nhìn sang Bạch Lộ Hàn thì, hàng lông mày thoáng nhếch lên khó chịu, trong mắt bắn ra vài tia ghen ghét.

“Anh ta rốt cuộc là vẫn mang đứa con hoang này về sao?”

Triệu Nhã Nhàn có chút ít châm chọc nói.

“Chuyện này…là tiên sinh mang về, nói là tiểu thiếu gia, muốn tôi phải chăm sóc cẩn thận.”

Vú Trương nơm nớp lo sợ nói, chỉ sợ nói điều gì sai.

“Hừ, chuyện lạ như vậy, ai biết được nó có phải thật sự là giòng máu Kiều gia không?”

Triệu Nhã Nhàn đem túi xách hàng hiệu bằng da hất lên.

“Lão gia đối với chuyện này rất cẩn thận, còn đặc biệt gọi điện từ nước ngoài về dặn tiên sinh mang đứa bé đi xét nghiệm xem có phải là máu mủ của Kiều gia hay không, mới có thể chính thức cho nó vào cửa.”

“Cứ cho là vậy, thì đã sao nào?”

Triệu Nhã Nhàn từ lúc nghe chồng nói muốn đem đứa con bên ngoài của mình về nhà thì liền tỏ vẻ phản đối, hai người còn xích mích đến tận hôm nay, nàng mách với bố mẹ chồng, cho rằng có thể đòi lại công bằng, nhưng mà gia đình bọn họ đồng lòng với nhau, căn bản không có người để ý đến cảm nhận của cô, chỉ vì cô không sinh được con! Đối với chuyện này nàng ôm hận đã lâu, bây giờ càng mượn cớ để nói chuyện của mình.

“Không nói đến cái người vô dụng đa tình phong lưu khắp mọi nơi, nhưng mà cái người tên Hình Mỹ Tuyền, cô ta xuất thân ra sao? Ở nơi quê mùa, cho rằng từ rùa đen đáy sông, chỉ sinh một đứa con trai là có thể biến thành phượng hoàng sao! Kết quả đến chết cũng chỉ là một con chim sẻ mà thôi! Loại đàn bà không chồng mà có con tám chín phần chẳng phải là người tốt đẹp gì!”

Đàn bà lòng dạ độc ác nhất!

Bạch Lộ Hàn không chút suy nghĩ đưa ra kết luận này.

Với một người chết mà có thể nói như thế, nhìn cô ta có vẻ như đang hận không thể vứt hắn vào một nơi hoang dã nào đó.

Hắn cảm thấy may mắn, may là linh hồn hắn trong cơ thể đứa bé, nếu không có điều gì bị ám toán chết mà không rõ nguyên nhân. Đứa bé là cháu trai mà Hình Phong yêu thương nhất, cũng là ký chủ của hắn hiện tại, nói ra hắn cũng có ít nhiều trách nhiệm, hắn phải bảo vệ tốt thân thể này.

Hừ! Cho là hắn đèn đã cạn dầu, sai lầm!

“Ê a!”

Bạch Lộ Hàn cảnh giác trừng mắt cảnh cáo Triệu Nhã Nhàn.

Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất là mau đem ta trả về! Nếu không ta nhất định cho các ngươi một phen long trời lở đất.

Triệu nhã nhàn nghe thấy tiếng kêu của hắn, không vui nhìn về phía vú Trương trách mắng.

“Làm cho nó yên lặng đi”

Vú Trương vội vã đem bình sữa nhét vào miệng Bạch Lộ Hàn, ý muốn ngăn cho hắn kêu lên, lại bị hắn đẩy ra.

“Ê a, ê a, ê a”

Không uống đồ của nhà các ngươi.

Biết rõ Triệu Nhã Nhàn ghét hắn ồn ào, Bạch Lộ Hàn càng hăng say kêu lên.

“Ồn ào chết đi được”

Triệu Nhã Nhàn giận chó đánh mèo hướng vú Trương kêu lên.

“Sao bà không cho nó uống vài viên thuốc ngủ?”

Cái đứa tiểu tử đáng ghét này. Việc chồng mang nó về đã làm nàng tức giận lắm rồi, bây giờ lỗ tai còn bị tra tấn nữa chứ.

“Nhã Nhàn”

Kiều Cát Chi kịp thời về tới, vú Trương như nhặt được vàng vội vã rời đi.

Triệu Nhã Nhàn liếc y một cái, oán giận không cam lòng.

“Anh tạo ra phiền toái, thì tự mình giải quyết đi! Đừng mong tôi nhận nó làm con! Còn nữa, đừng để nó gây ồn ào cho tôi.”

Kiều Cát Chi nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nói.

“Nó là trẻ con, ồn ào một chút là không thể tránh khỏi, em cần gì phải…”

“Không thể tránh khỏi?”

Triệu Nhã Nhàn nghe điều này lập tức nổi giận phản ứng.

“Ý của anh là tôi chẳng những dễ dàng để anh mang đứa con hoang bên ngoài về nhà, còn phải lễ phép để cho tiểu quỷ này trèo lên đầu mình giương oai sao?”

“Anh không có ý này…”

Kiều Cát Chi cố gắng nín nhịn nói.

“Không phải ý này thì là ý gì?”

Triệu Nhã Nhàn như người điên gầm rú lên.

“Nói thực ra, anh không phải là dùng tiểu quỷ này trọc tức tôi sao, tiện bề cho anh tìm một người đàn bà khác.”

“Em muốn nói đi đâu vậy? Anh chỉ là…”

Kiều Cát Chi vội vàng giải thích, lại bị Triệu Nhã Nhàn ngắt lời.

“Nói cho anh biết, tôi sẽ không dễ dàng mà ly hôn, chỉ cần tôi còn sống, anh đừng nghĩ đến việc cùng người đàn bà khác lêu lổng! Còn tiểu quỷ này, anh mang về, đừng mong tôi sẽ cho nó sống yên ổn.”

Dứt lời Triệu Nhã Nhàn tức giận giậm gót giày ba phân đùng đùng rời đi.

Kiều Cát Chi chằm chằm nhìn bóng lưng vừa rời đi vài giây, liền xoay lưng lại đối diện với Bạch Lộ Hàn.

“Cục cưng, là ba ba đây”

Y lộ ra một vẻ ôn hòa mỉm cười, vươn hai tay định bế Bạch Lộ Hàn trong nôi lên.

“Ê a”

Theo đó là âm thanh không hoan nghênh vang lên, bàn tay nho nhỏ của Bạch Lộ Hàn hung hăng tát vào mặt Kiều Cát Chi.

Cút ngay, không cho đụng vào người ta.

Bạch Lộ Hàn chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, hắn đối với việc y tự tiện đem hắn rời khỏi Hình Phong là không thể chấp nhận được.

Đột nhiên biến mất như vậy, Hình Phong hẳn là rất lo lắng, nói không chừng bây giờ đang điên cuồng tìm hắn. Nghĩ vậy, Bạch Lộ Hàn giống như ngồi bàn chông, ước gì có thể mọc cánh bay về với Hình Phong.

Chỉ có ở bên cạnh Hình Phong, hắn mới cảm thấy thư thái cùng an tâm, mặc dù lúc trước có chút bài xích, nhưng cuối cùng dường như biến mất hoàn toàn. Mà cái nơi làm hắn cảm thấy chán ghét này, không chỉ nói không phải tự nguyện tới, lại còn đối mặt với những người đáng ghét, hắn một giây cũng không chịu  được. Nếu như có thể đi, hắn nhất định không do dự mà chạy khỏi nơi này.

Không nhìn được hình dáng Hình Phong, không nghe được giọng nói của Hình Phong, không được ngửi hương thơm tươi mát từ Hình Phong, chỗ nào hắn cũng cảm thấy không thoải mái.

Chỉ có đến nơi này, hắn mới thừa nhận là mình nhớ mong Hình Phong, nhưng mà…Hình Phong có biết hắn đang ở đây không?

“Cục cưng, đừng sợ hãi, ta là ba ba của con”

Kiều Cát Chi không để ý đến bàn tay của đứa bé, vẻ mặt ôn hòa nói.

Nhìn y định ôm mình, Bạch Lộ Hàn lập tức cảm thấy tức giận ê a kêu to, chân tay ngắn ngủn lại xua đạp lung tung, làm Kiều Cát Chi cảm thấy giống như đang ôm cá chép trong lồng ngực, không hề có một giây bình an.

“Ê a ê a…ô oa”

Bỏ ta xuống, ai là con ngươi.

Bạch Lộ Hàn tức giận cắn răng…nếu như hắn có răng.

“Cục cưng, đừng kêu! Đây là nhà con, mấy ngày nữa chờ ông bà nội về cho con gặp mặt.”

Kiều Cát Chi giữ lấy lưng hắn, cho rằng như vậy có thể làm hắn yên tĩnh lại.

“Ê a nha nha nha…”

Bạch Lộ Hàn chẳng những kêu to lên, còn giãy dụa không ngừng, Kiều Cát Chi sớm đã bị tay hắn vả vào mặt mấy cái, tóm lại một giây mà không buông ra, hắn sẽ không giữ yên lặng.

Lỗ tai Kiều Cát Chi thực sự bị làm cho sắp thủng đến nơi, đành phải đem hẳn thả lại trong nôi. Vừa vặn Bạch Lộ Hàn cũng kiệt sức, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, nhưng vẫn trừng trừng mắt cảnh giác Kiều Cát Chi, để phong cánh tay của hắn lại vươn ra.

Lúc này, vú Trương vội vàng đi tới, bám vào Kiều Cát Chi nói vài câu, lông mày Kiều Cát Chi thoáng nhíu lại.

“Trông coi đứa bé, ta đi ra ngoài xem sao”

Y giao Bạch Lộ Hàn cho vú Trương, tự mình đi ra bên ngoài cửa.

****

“Kiều Cát Chi, cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ này, mau đem đứa bé trả lại cho ta.”

Hình Phong vừa nhìn thấy Kiều Cát Chi đi ra, tức giận xông lên trước, lại bị hai gã bảo vệ ngăn lại.

“Hình Phong đây không phải chỗ của ngươi, xin cậu nói năng ý tứ một chút”

Kiều Cát Chi âm trầm nói.

“Ngươi thì tốt đẹp gì mà nói, mau đem cục cưng trả lại cho ta”

Hình Phong kích động gầm rú, khi cậu nhận được điện thoại của Bạch Trọng Kiếm, người đầu tiên nghĩ đến là Kiều Cát Chi. Nêu như đoán không sai, không, tuyệt đối không có sai! Bắt cục cưng đi ngoại trừ Kiều Cát Chi làm thì không có người thứ hai.”

“Tôi không rõ cậu nói cái gì”

Kiều Cát Chi tỏ vẻ không hiểu.

“Ngươi đừng giả ngu, ngươi thừa dịp ta không chú ý trong siêu thị vụng trộm đem cục cưng đi! Mau đem nó giao ra đây! Nếu không ta sẽ đến cảnh sát tố cáo ngươi tội bắt cóc trẻ em”

Tức giận của Hình Phong vì Kiều Cát Chi cố ý không hiểu càng tăng lên gấp bội. Nếu không phải bị hai tên bảo vệ ngăn lại, cậu nhất định sẽ tiến lên cho y một đấm.

“Tôi nói rồi, xin cậu chú ý lời nói của cậu”

Kiều Cát Chi cũng tức giận nói.

“Cậu không có bằng chứng sao dám nói tôi bắt cóc trẻ em? Nó vốn là con của tôi, tôi bắt nó trở về là chuyện hợp tình hợp lý! Cậu lấy gì mà tố cáo tôi! Tôi còn chưa có tố cáo tội cậu ngăn trở cha con gặp nhau đâu!”

Hình Phong trừng lớn mắt.

“Quả nhiên là ngươi bắt cục cưng đi! Ngươi không xứng làm cha của nó, mau trả nó cho ta”

“Xứng hay không không liên quan tới cậu! Tôi là cha của đứa bé, theo lẽ thường thì có quyền nuôi dưỡng nó.”

Kiều Cát Chi không có nửa điểm xấu hổ nói.

“Ngươi…”

Hình Phong đột nhiên yên lặng, cậu nghe được tiếng kêu của trẻ con bên trong.

“Cục cưng, cục cưng, con ở bên trong phải không?”

Cậu hô to lên, vừa mừng vừa lo, mừng là cuối cùng cũng biết được cục cưng đang ở đâu, lo chính là sợ hãi cục cưng sẽ bị chịu thương tổn.

Bạch Lộ Hàn ở trong phòng nghe thấy tiếng của Hình Phong gọi, liền vui mừng kêu lên.

Tiểu tử ngốc này có đôi khi cũng không có ngốc, có thể nhanh như vậy tìm thấy hắn.

“Cục cưng!”

Đúng rồi, là tiếng của cục cưng.

Hình Phong xúc động đẩy hai tên bảo vệ lao vào cửa, muốn chạy vào trong phòng, lại bị Kiều Cát Chi lách mình ngăn lại.

“Các ngươi còn làm gì vậy? không mau đuổi  cậu ta đi”

Kiều Cát Chi tức giận hướng hai gã bảo vệ quát lên.

“Cục cưng”

Bị hai người chặn lại ở cửa, Hình Phong tức giận chửi ầm lên.

“Kiều Cát Chi, ngươi khinh người quá đáng! Ngươi hại chết chị gái ta, còn muốn cướp đi con của chị ấy, ngươi không phải người.”

“Hình Phong, cậu tốt nhất nên có chừng mực! Từ giờ trở đi, tôi và cậu không có liên quan, con trai của tôi, nó sẽ sinh trưởng ở Kiều gia, không cho phép cậu tiếp cận nó! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Kiều Cát Chi buông lời hung ác, đóng cánh cửa lại trước mặt Hình Phong, giống như lúc đuổi chị gái của cậu Hình Mỹ Tuyền đi.

***

Sao bây giờ?

Làm sao có thể cứu cục cưng từ tay của Kiều Cát Chi đây?

Hình Phong nóng lòng dừng bước lại suy nghĩ, nghĩ đến việc cục cưng có thể bị bắt nạt, có thể không được cho ăn, có thể sẽ khóc lớn, cậu thấy đau lòng không kiềm chế nổi.

Kiều gia chỉ là muốn có người thừa kế mà thôi, có thể đối xử tử tế với cục cưng hay không, lại là một chuyện khác.

Mờ mịt đứng giữa ngã tư đường, Hình Phong không biết nên làm gì, sau khi bị Kiều Cát Chi đuổi ra, trong đầu cậu là một mảng hỗn loạn.

“A Phong” Một chiếc xe chạy nhanh qua bên cạnh cậu, may mà có một cánh tay kéo cậu lại.

“Cậu làm gì ở đây vậy? Vừa rồi rất nguy hiểm đấy có biết không?”

Bạch Trọng Kiếm sợ hãi nói. Hình Phong vô cớ treo điện thoại, hại gã cả nửa ngày không biết có chuyện gì xảy ra, đơn giản là nên tìm trực tiếp người để hỏi.

Nhìn bộ dáng Hình Phong như kẻ mất hồn, gã không khỏi hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai mắt thất thần của Hình Phong dần dần có điểm nhìn, thấy ở trước mặt chính là Bạch Trọng Kiếm, bi thống lại dâng lên trong lòng.

“Cục cưng, cục cưng của tôi nó…”

Bạch Trọng Kiếm cảm thấy thắc mắc.

“Đứa bé xảy ra chuyện gì?” Gã vội vã hỏi.

Không phải là tiểu tử Bạch Lộ Hàn lại gây ra tai họa gì chứ?

“Nó bị Kiều Cát Chi bắt đi rồi!”

Hình Phong nắm chặt tay, kiềm chế từng mảng từng mảng đau đớn dâng lên trong lòng cậu. Cậu nhớ…cục cưng quá, nhớ…nhớ tiếng bập bẹ kêu của cục cưng, nhớ…khi hắn tùy hứng gây sự, nhớ khuôn mặt tròn tròn như cục bột, chỉ cần làm cho cục cưng bình an vô sự, cậu nguyện ý dùng hết tất cả để trao đổi.

“Cái gì?”

Bạch Trọng Kiếm hoảng sợ. Không nghĩ ra Kiều Cát Chi lại hành động nhanh như vậy, gã vừa mới điều tra ra được, lập tức đã xảy ra biến cố, xem ra hiệu suất của y hơi cao. Nhưng nói ra mới nhớ, không phải là Bạch Lộ Hàn bị bắt đến Kiều gia sao?

“Đều là do tôi sơ ý!”

Hình Phong thống khổ nắm lấy tóc.

“Nếu như lúc ấy tôi chú ý đến lời của…”

“A Phong”

Bạch Trọng Kiếm vội vã ngăn Hình Phong đang tự trách.

“Đừng quá lo lắng, trước tiên hãy bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết. Kiều Cát Chi làm như thế quả thực hơi quá đáng, sao có thể ngang nhiên cướp người như vậy? Cậu hoàn toàn có lý do đến tìm hắn đòi người.”

“Tôi đã tìm hắn” Hình Phong không cách nào tỉnh táo kêu lên “Nhưng mà hắn nói hắn là cha của cục cưng, trước pháp luật có thể có quyền giám hộ cục cưng, tôi căn bản là không có cách nào”

Cậu đột nhiên bắt lấy Bạch Trọng Kiếm, thần sắc khẩn trương.

“Còn nữa, anh vừa nói hắn muốn chính là người thừa kế, vậy vợ của hắn có gây bất lợi cho cục cưng hay không? cục cưng ở Kiều gia có bị ngược đãi không? Tôi sợ hắn….”

“A Phong, chớ suy nghĩ lung tung”

Bạch Trọng Kiếm ngắt lời cậu, giảng giải cho cậu.

“Cái Kiều Cát Chi cần chính là người thừa kế, đương nhiên sẽ không để cho đứa bé kia chịu bất kì thương tổn gì, cậu yên tâm, tiểu quỷ nhất định sẽ không bị gì đâu.”

Nhất là trong cơ thể nó lại là Bạch Lộ Hàn, đừng nói bị chịu ngược đãi, hắn một khi cao hứng, Kiều gia chắc chắn sẽ có một trận huyên náo cho xem. Bạch Lộ Hàn ở đó, tuyệt đối cục cưng sẽ không bị thiệt thòi. Bạch Trọng Kiếm trái ngược không lo lắng mà còn cảm thông cho Kiều gia không biết chính mình đang nuôi một kẻ phiền toái.

“Vậy bây giờ tôi nên làm gì? Chẳng nhẽ hai tay dâng cục cưng lên cho bọn họ?”

Hình Phong nghĩ sao cũng không cam tâm.

Người đàn ông kia hại chết chị gái, y sao xứng có được cục cưng? Hơn nữa cục cưng không phải là công cụ, Kiều Cát Chi chỉ vì người thừa kế…chuyện này bảo cậu làm sao có thể yên tâm được?

Bạch Trọng Kiếm trong nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải. Bạch Lộ Hàn bị mang đi, việc này không phải chuyện đùa, xem ra phải báo cho lão Đại Bạch Lộ Ngâm mới được.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đến gặp anh họ của tôi, nói không chừng anh ấy sẽ có biện pháp.”

Nói thật, gã tuyệt đối không lo lắng cho Bạch Lộ Hàn, mà chỉ không nỡ nhìn Hình Phong lo lắng như vậy.

***

“Ê a ô oa…”

“Leng keng….!!!”

“Bùm bùm….!!!”

“Rầm a a….!!!”

“Cạch”

“Choang”

“Kịch”

Liên tiếp những tiếng động đổ vỡ vang lên, phòng khách Kiều gia giống như vừa trải qua một trận động đất, bình hoa cổ vỡ tan trên mặt đất, vật trang trí, trang sức tất cả mọi thứ đều vỡ tan tành, cà phê trên bàn cũng đổ loang ra, tấm thảm quý trên sàn cũng đầy bụi, vô cùng bẩn, vô cùng thê thảm, sớm đã không thể nhận ra hình dáng ban đầu.

Người hầu Kiều gia nghe tiếng động liền chạy tới, cả đám chỉ có thể trợn mắt há mồm, nhìn cảnh bừa bãi trong phòng khách. Sau đó, lại nghe trong phòng bếp truyền đến một hồi âm thanh binh binh bang bang, mọi người biến sắc, chạy vội đến.

“Trời ơi!”

Vú Trương là người đầu tiên kêu lên nghẹn ngào, hai mắt hãi hùng chỉ kém nước ngã lăn xuống đất.

Trái tim bé nhỏ như bị một cái gì đó đập vào một cái.

Hàng loạt các món sơn hào hải vị vừa mới mang lên đặt trên bàn lúc này đã yên vị trên mặt đất, tạo nên một hỗn hợp thập cẩm, mà khăn trải bàn bị kéo lệch sang một bên đã chỉ rõ hung thủ gây ra sự việc là ai.

“Mau tìm ra đứa bé kia”

Vú Trương kêu lên, một vài người nhanh chóng tản ra mọi phía đi tìm.

Trong phòng ăn không thấy bóng dáng của Bạch Lộ Hàn, nói ra mới nhớ không biết lúc này hắn đang tránh ở nơi nào sau khi gây chuyện. Vú Trương chưa bao giờ thấy một đứa bé có lực phá hoại cường đại như vậy, rõ ràng đã đem hắn bỏ vào trong nôi, mới quay người đi, loáng cái đã không thấy tăm hơi. Bà còn chưa hiểu tại sao một đứa bé chưa tới nửa tuổi đã có thể thông minh bò ra khỏi nôi như vậy, hơn nữa tốc độ bò lại cực nhanh, chờ cho bọn họ nghe được âm thanh đổ vỡ thì sau đó đã sớm không còn kịp nữa rồi.

“A, phòng tắm tràn nước”

 Một người hầu gái trẻ tuổi thấy nước chảy ra từ phòng tắm đã đến mắt cá chân kêu lên.

Phòng tắm ngay lập tức cũng không thoát khỏi một kết cục, vòi hoa sen nước đang chảy lênh láng, nước chảy tràn khắp phòng tắm lớn. Mà bồn cầu ở bên cạnh cũng có giấy vệ sinh bị kéo ra hết cả cuộn, vì dính nước lại càng kinh hơn.

“Nha!”

Lúc này là tiếng kêu trong thư phòng. Không chỉ nói đến sách vở có kết cục bị xé rách, các đĩa CD cũng tung tóe khắp phòng, băng nhạc cũng không cần phải nói, băng bị kéo ra có thể quấn đủ cả mấy lần căn phòng.

“Má ơi”

“Ôi”

Không chỉ có âm thanh của đồ đạc bị phá hỏng, mà còn xen vào là tiếng kêu kinh hãi của mọi người. Kiều gia hỗn loạn giống như bị bọn cướp viếng thăm.

Mà lúc này Bạch Lộ Hàn cũng đang ở trong phòng ngủ của Kiều Cát Chi mà lấy cả một đám những cây son môi tô tô vẽ vẽ trên sàn nhà, lại còn vẽ cả bức tranh một con rùa đen to tướng.

Không thả hắn đi?

Được, đã thế hắn sẽ khiến bọn họ nếm thử sự lợi hại của hắn.

Trải qua mấy lần thử nghiệm, hắn đã có thể dễ dàng bò lên bò xuống, leo ra khỏi nôi cũng không còn là một việc vất vả. Hành động tự nhiên là hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch phá đám Kiều gia.

Bàn tay nhỏ bé kéo một cái, đám váy áo treo trong tủ bị giật xuống, trên mặt còn rách một lỗ lớn.

Cái váy này nhất định là của người đàn bà độc ác kia, Bạch Lộ Hàn ánh mắt lạnh lùng xen lẫn vui thích, hắn cầm lấy mẩu son lúc nãy vẽ tranh còn thừa vẽ thật mạnh vài ba nét.

“A”

Vú  Trương chạy vào phòng ngủ, thiếu chút nữa đã bị cảnh tượng trong phòng ngủ làm cho phát ngất.

Trời ơi! Đồ trang điểm cùng quần áo sa hoa…còn có những hạt ngọc trai trên mặt đất…

Bà không dám tưởng tượng Triệu Nhã Nhàn khi trở về nhìn thấy cảnh này sẽ có thái độ gì.

Mới vừa nghĩ, tiếng quát của Triệu Nhã Nhàn ở phòng khách vang lên.

“Chuyện này rốt cục là sao vậy? Tại sao trong nhà lại thất điên bát đảo như vậy?”

“Phu nhân”

Vú Trương cúi đầu đứng ở một bên, thanh âm khắc chế không ngừng run run.

“Sao vậy quản gia? Sao mọi thứ lại hỗn loạn như vậy?”

Triệu Nhã Nhàn nghiến răng nói.

Vú Trương câm như hến không dám lên tiếng, Triệu Nhã Nhàn thấy bà một mực đứng ngăn ở cửa phòng ngủ, lòng nghi ngờ nổi lên.

“Bà đứng ở đó làm gì?”

“Không….không có”

Vú Trương khẩn trương không nói ra một câu đẩy đủ, nói thật ra, bà vô cùng lo sợ cho đứa bé gây ra họa kia, phu nhân ghét hắn như vậy, lại phát hiện ra phòng ngủ bị phá hoại như vậy, không cẩn thận có thể tức giận mà một tay bóp chết hắn không chừng.

“Mở ra!”

Triệu Nhã Nhàn trừng mắt với bà. Vú Trương đành phải tránh sang một bên nhường đường.

Ngay lập tức, Triệu Nhã Nhàn tiến vào phòng ngủ, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó căn phòng vang lên một tiếng thét chói tai.

“Chuyện chết tiệt gì xảy ra thế này?”

Trên sàn nhà la liệt bảy tám hình con rùa đen, son môi của cô, bút vẽ lông mày của cô, mặt nạ dưỡng da, ngọc ngà, còn cả…trang sức cùng quần áo của cô nữa.

“Có phải chuyện này là do đứa tiểu quỷ kia làm không?”

Phảng phất trên đầu một luồng khi u ám, Triệu Nhã Nhàn bộ dạng tức giận xoay đầu nhìn đứa bé đáng ngồi  bệt trên đất Bạch Lộ Hàn vẫn rất ung dung, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy vẻ trêu tức của đứa trẻ.

Vú Trương vội vã chạy đến ôm lấy Bạch Lộ Hàn, đề phòng cơn tức giận của Triệu Nhã Nhàn.

“Phu nhân, thực xin lỗi, là tôi không chăm sóc cậu ấy cẩn thận, xin phu  nhân tha thứ.”

Bà chỉ có thể nói lời xin lỗi, hi vọng có thể làm giảm bớt cơn tức giận của Triệu Nhã Nhàn.

“Cái tên tiểu quỷ chết tiệt này, xem ra cuộc sống của nó quả thật rất thư thái, ta không nên dung túng cho nó!”

Triệu Nhã Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ôi…phu nhân, cậu ấy còn là một đứa trẻ”

Vú Trương thử thanh minh, mấy ngày nay vì Kiều Cát Chi phải đi công tác không về, mọi việc trong nhà đều do Triệu Nhã Nhàn quản lý, nếu cô có ý đồ gây bất lợi với Bạch Lộ Hàn, ai cũng không thể ngăn cản được.

“Lôi nó ra, ngoại trừ nước, không cho nó ăn bất cứ thứ gì”

Triệu Nhã Nhàn không chú ý đến lời vú Trương, thét lên ra lệnh.

“Phu nhân”

Vú Trương hét lên sợ hãi. Ngược đãi trẻ em chính là phạm pháp.

“Bỏ đói nó ba ngày, xem nó còn…có hay không sức lực mà phá rối ta như thế này nữa”

Triệu Nhã Nhàn không do dự trừng mắt nhìn vào vú Trương lần nữa.

“Yên tâm, không chết được đâu”

Không dạy cho tiểu quỷ kia một bài học, cô nuốt không trôi cơn tức giận này.

Hết chương7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.