Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 119: Hồng gia hiện thân



Trí Hoằng đại sư có chút uể oải, xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt nói:

“Chuyện tình gần nhất có chút nhiều... Thế cục càng hỗn loạn. La Sát, Cain đều là phiền phức phải giải quyết. Lực lượng của chúng ta là có hạn, nếu không mượn Lý Vân, chúng ta rất khó giữ gìn hòa bình của thế giới.”

Hắn thở dài nói:

“Ta cũng muốn cho hắn bình an vượt qua  kiếp cuối cùng, thế nhưng ngươi cũng biết, từ thời điểm lần cuối Luân Hồi, có người âm thầm phá hủy. Hắn mất trí nhớ, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên...”

Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên cau mày hỏi:

“Ta rất hiếu  kỳ, ngươi cùng Lý Vân là quan hệ như thế nào?”

Lữ tuấn nói: “Cái này không cần ngươi quan tâm.....”

Trí Hoằng đại sư nhắm mắt dưỡng thần, nói: “Tuy rằng ngươi vẫn không nói thân phận của ngươi, ta cũng có thể đoán ra vài phần. Trên lý thuyết, ngươi cùng Lý Vân cũng không có giao tình gì. Trừ phi ngươi được người nhờ vả.”

Lữ tuấn nhẹ nhàng xoa xoa ngón áp út tay phải, trên mặt vẫn như cũ thập phần bình tĩnh:

“Ta nói rồi, cái này không cần ngươi quan tâm...”

Trí Hoằng đại sư lẳng lặng nói: “Ta đoán một chút, hẳn là Hải Quỳnh tiên tử đi?”

“Tùy ngươi nói như thế nào cũng được.” Lữ tuấn nói.

“Ý tứ của ngươi ta hiểu rõ, ta có thể bảo đảm, chùa Bạch Mã đối với Lý Vân không có nửa điểm xấu.”

Trí Hoằng đại sư thở dài nói: “Tình huống hiện tại ngươi cũng biết, hắn căn bản là không cách nào không liên quan. Tất cả đều là mệnh số.”

Có lẽ là đồng ý lời hòa thượng nói, Lữ Tuấn không nói cái gì nữa. Hai người đồng thời rất ăn ý trầm mặc lại.

Một lát sau, lữ tuấn bỗng nhiên nói: “chuyện tình Cain đã kiểm chứng sao?”

Trí Hoằng đại sư mở mắt ra tình nhìn hắn, nói:

“Không có tin tức, giống như biến mất khỏi thế giới này. Ngươi có đề nghị gì sao?”

Lữ tuấn mỉm cười đáp: “Cái này là chuyện của các ngươi, ta không dự định tham gia.”

“Ta là người ngoài cuộc!” Lữ Tuấn cường điệu.

Trí Hoằng đại sư giọng nói trở nên phai nhạt:

“Ngươi sai rồi. Phàm là Viễn Cổ huyết mạch, ai cũng không có khả năng thoát khỏi.”

“Chí ít ta bây giờ còn không dự định tham gia.....”

Lữ tuấn chính sắc nói: “Ta thích làm khán giả hơn.”

Trí Hoằng đại sư lại nhắm hai mắt lại, dường như đang suy tư cái gì:

“Ngươi cùng Hải Quỳnh tiên tử là quan hệ như thế nào?”

“Cái này cũng không cần ngươi quan tâm.” Lữ tuấn chậm rãi đáp.

Trí Hoằng đại sư dường như có chút tâm động:

“Ha hả, tiểu tử ngươi chắc không phải là người ngưỡng mộ Hải Quỳnh tiên tử đi...”

“Nói bậy!” Lữ tuấn cả giận nói:

“Hòa thượng, ngươi ít theo ta cợt nhả, ta đã nói với ngươi, lời của ta, ngươi hãy nhớ kỹ. Bằng không, chúng ta sẽ trở mặt nhau.”

“A Di Đà Phật!”

Trí Hoằng đại sư cười nói: “Ngươi yên tâm, lời của ngươi, ta ghi nhớ trong lòng.”

Lữ Tuấn thấy mục đích hôm nay đã đạt được, liền đứng dậy cáo từ.

Trí Hoằng đại sư đứng dậy, nhắm mắt một lúc lâu, đã không thấy Lữ Tuấn nữa, hắn chưa từng hoài nghi tới Lữ Tuấn uy hiếp đối với chùa Bạch Mã. Nhưng vẫn có chút nghi ngờ, vì sao hắn đối với Lý Vân khẩn trương như vậy. Nghĩ đến Lý Vân, hòa thượng trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ ôn nhu.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn thực sự đối với Lý Vân không có bất kỳ ý xấu.

...

...

Hoàn cảnh có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm dung nhan mọi người cùng trạng thái tinh thần. Thời điểm Lý Vân lần thứ hai nhìn thấy Yến Tử, ma nữ trên mặt có chút tiều tụy.

Lúc Lý Vân vào, ánh mắt Yến Tử hơi hoảng loạn.

Lý Vân đi tới trước mặt hàng rào, lẳng lặng nhìn hai má Ma Nữ, phát hiện cặp mi kia vẫn như cũ nhu nhược, con ngươi đen nhánh vẫn như cũ ánh đen lưu chuyển, chỉ là cái miệng kia môi có chút tái nhợt.

Lý Vân không khỏi nhớ tới Yến Tử đã từng nóng bỏng, gợi cảm.

Chùa Bạch Mã đích xác không phải địa phương yêu ma nên tới.

Nhìn thấy như vậy, Yến Tử còn không có gặp bất kỳ hình phạt nào.

Hắn lẳng lặng nhìn Ma Nữ trước mặt, không biết sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ thương tiếc.

“Ngày hôm nay ta đón ngươi ra ngoài!”

Trầm mặc một lúc Lý Vân ôn nhu nói:

“Mặc kệ ngươi nói hay không nói cho ta biết Hồng gia ở nơi nào, ta cũng sẽ mang ngươi rời đi. Hòa thượng không ngăn cản được ta.”

Yến Tử nao nao, thật không ngờ vừa gặp Lý Vân lại nói những lời này, lòng nàng cho rằng, Lý Vân sẽ tiếp tục ép hỏi mình chuyện Hồng gia đến tột cùng ở địa phương nào?

Lý Vân nở nụ cười:

“Không nên đem ta nghĩ hiện thực được như vậy, thật ra, ta rất thương hương tiếc ngọc. Trước kia ngươi quá cường thế. Ngươi bây giờ, ta thấy liền thương.”

Yến Tử hơi cười nói: “Xem ra ta sớm nên giả bộ điềm đạm đáng yêu một chút.”

Lý Vân nhìn đôi mắt nàng như có thu thuỷ lưu quanh. Mỉm cười nói:

“Ngươi sai rồi, có những thứ giả vờ chưa chắc giống... Tự nhiên mới tốt nhất.”

Yến Tử hơi ngạc ngẩng đầu, đôi môi hé mở, muốn nói lại thôi, nàng hôm nay không rõ lắm Lý Vân. Mấy ngày nay, hòa thượng chùa Bạch Mã đã tới không ít, mỗi lần đều là cưỡng bức lợi dụ. Nhưng nàng vẫn chưa từng mở miệng. Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này không có khả năng chỉ đơn giản kết thúc như vậy.

Nàng đang suy nghĩ, lời nói Lý Vân đến tột cùng có nên hay không tin tưởng?

“Chúng ta tâm sự đi!” Lý Vân tế xuất Bồ Đề Nhận, dễ dàng phá hủy cấm chế tù thất, đi vào tù thất cùng Yến Tử ngồi chung một chỗ.

Lý Vân ngồi ở bên cạnh nàng, chóp mũi ngửi mùi thơm nhàn nhạt. Mặc dù đang trong hoàn cảnh giam giữ, mùi thơm trên người Ma Nữ cũng không biến mất. Lý Vân có chút hưởng thụ mà ngửi hai cái, nói: “Ngươi vẫn không tin ta sao?.”

Yến Tử hai tay đang lại, nhẹ cắn môi dưới, không biết nên nói như thế nào.

“Đi thôi, ta hiện tại mang ngươi đi ra ngoài, không ai có thể ngăn cản ta.”

Lý Vân đột nhiên kéo cánh tay Yến Tử, mang nàng đi ra tù thất.

Cho đến giờ phút này, Yến Tử mới tin Lý Vân nói.

Ngoài dự liệu Lý Vân chính là, dọc theo đường đi, hắn cũng không bị ai ngăn cản. Chính như hắn nói, không ai sẽ ngăn cản bọn họ. Ngay cả tên biến thái lão hòa thượng Tề Vân Tháp tầng ba kia cũng không nói gì. Biểu tình Pháp tăng môn giống như không nhìn thấy bọn họ.

Yến Tử cảm thấy có chút quái dị.

Lý Vân cũng có chút không giải thích được.

Bất quá hắn suy đoán, hẳn là ý tứ Trí Hoằng hòa thượng.

Thành công đi ra chùa Bạch Mã, Lý Vân lúc này mới buông tay Yến Tử, hắn nghiêng đầu hỏi: “Tính toán đi đâu rồi? quan bar Tiền Quỹ? Nơi đó đã bị chính phủ tạm thời tiếp quản.”

“Ta đi theo ngươi!”

Yến Tử cắn môi nói: “Ta là ngươi cứu, cứu người cứu triệt để, ngươi thu lưu ta đi...”

“Ha hả, không đến mức dùng từ thu lưu đi?”

Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói: “Kỳ thực ngươi thời điểm nhu nhược rất làm đau lòng người.”

Yến Tử không có nói cái gì nữa. Chỉ là nhìn ánh mắt của nàng, dường như quyết định chủ ý muốn đi theo Lý Vân. Lý Vân cũng không có cự tuyệt, mang theo nàng đi tới chổ thuê nhà Hồ ly tinh. Đồng thời an bài nàng ở trong phòng khách Hồ ly tinh. Đối với lần này Hồ ly tinh tuy rằng rất có phê bình kín đáo, lại không có đem Ma Nữ đuổi ra ngoài. Bởi vì trước đó Lý Vân đã cùng nàng thương nghị qua. Lý Vân muốn thông qua Yến Tử dẫn Hồng gia đến.

Hồng gia tới cùng vẫn xuất hiện.

Sự xuất hiện của hắn không có dấu hiệu nào, giống như u linh, đột nhiên xuất hiện trong phòng khách Hồ ly tinh. Mà lúc này, Hồ ly tinh cùng Ma Nữ không có trong phòng, chỉ có một mình Lý Vân đang uống trà.

“Tới rồi ngồi đi!” Lý Vân tinh tế ngắm vị lão nhân này, chào hỏi một tiếng.

Hồng gia bỗng nhiên trợn mắt, trong hai tròng mắt có hai đạo hàn quang như thực chất mà đánh vào trên mặt Lý Vân. Hắn mỉm cười nói: “Ngươi đoán chắc ta muốn tới...”

“Đúng vậy!” Lý Vân vì Hồng gia rót một chén trà nói:

“Thử xem đi, cực phẩm đại hồng bào, vị không tệ, ta nhớ kỹ ngươi lúc trước ở quán bar Tiền Quỹ cũng có loại trà này.”

“Ta có cái nghi vấn.” Hồng gia tọa ở trên ghế sa lon, chậm rãi nhắm mắt lại:

“Ngươi dựa vào cái gì kết luận ta sẽ đến?”

“Ngươi đi qua chùa Bạch Mã!” Lý Vân mỉm cười.

Hồng gia cau mày, một lát sau bỗng nhiên nói:

“Hòa thượng cũng không có phát hiện ra, ngươi lại phát hiện ta, lợi hại a.....”

Lý Vân trên mặt nhưng không có một tia phản ứng, vừa cười vừa nói:

“Lỗ mũi của ta rất linh.”

Hồng gia rất bình thườn nói một câu:

“Kỳ thực ta bị oan uổng, chuyện tình huyết tộc không liên quan gì tới ta.”

Lý Vân nao nao, chợt ôn hòa đáp: “Ngươi giấu đi thân phận dù sao vẫn không có giả đi?”

“Lẽ nào trên đời này chỉ có Cain mới có năng lực chế tạo huyết tộc?”

Hồng gia rất tầm thường nói một câu, trong giọng nói không có một tia ba động.

Lý Vân vô cùng kinh ngạc nói:

“Nghe ý tứ của ngươi, ngươi không thừa nhận hai tên huyết tộc kia là hậu duệ của ngươi.”

Hồng gia mỉm cười, híp hai mắt màu đỏ nhàn nhạt:

“Là ta cho bọn hắn thức tỉnh, nhưng cũng không phải ta kêu bọn họ đi hại người.”

Lý Vân lắc đầu nói: “Bá Nhân bởi vì ngươi mà chết, ngươi sao lại bảo không có quan hệ.”

“Ngươi muốn bắt ta vấn tội?”

Hồng gia lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi giật giật cổ tay, đem ly nước trà nhìn ngắm, đầu tiên là nhẹ ngửi một cái, lập tức mới nhấp một miếng. Vừa nhìn cũng biết Hồng gia là người trong trà đạo.

Hồng gia nhàn nhạt nói: “Ta thật là oan uổng.”

Lý Vân mỉm cười đáp: “Nói như thế nào?”

Hồng gia lắc đầu: “Có đôi khi giải thích sẽ bị người tưởng lầm là che giấu. Ta không muốn càng nói càng đen.”

Lý Vân lẳng lặng nhìn Hồng, trong lòng không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ còn có ẩn tình?

“Thực sự không thể nói sao?” Lý Vân hỏi.

Hồng gia vẫn như cũ trầm mặc, hơn nữa dần dần hiện ra dấu hiệu mệt mõi.

“Ta bản ý dự định sáng tạo ra mười ba thị tộc mới, làm việc cho ta. Đáng tiếc bọn họ mất đi khống chế.” Hồng gia nhìn hắn, nhàn nhạt nói.

“Ý của ngươi là, ngươi không cách nào khống chế hậu duệ mình?”

Lý Vân cau mày nói: “Từ trên lý thuyết, đây là không thể nào.”

Hồng gia lắc đầu:

“Lý luận thứ cho tới bây giờ đều là không được. Nếu mà không phải lý luận, ta cũng sẽ không sơ suất. Ta không muốn hại người, dù mạnh cũng không được hút máu. Nhưng bọn hắn không hiểu y của ta. Chỉ có khả năng, đó chính là bọn họ bị người khác khống chế. Tuy rằng nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thực chính là như vậy.”

Lý Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy Hồng gia không cần thiết nói dối. Hắn dùng thân phận huyết tộc thuỷ tổ Cain, căn bản không cần phải đi nói láo.

Hắn chân mày cau lại, trên thế giới này chẳng lẽ còn có cái lực lượng gì có thể khống chế huyết tộc hậu duệ?

“La Sát!”

Hồng gia dường như đoán được Lý Vân đang suy nghĩ gì, cho ra một cái đáp án tham khảo.

Lý Vân lắc đầu: “Có chứng cứ sao?”

Hồng gia mỉm cười, nói: “Nếu có chứng cớ, ta liền không trốn như bây giờ. Trên thực tế, ta cũng không sợ chùa Bạch Mã, ta chỉ là không muốn bị người lợi dụng, không duyên vô cớ cùng chùa Bạch Mã kết thù kết oán. Ngươi biết, ta chỉ muốn trị liệu bệnh kính của mình...”

“Ta tin tưởng ngươi!”

Lý Vân gật đầu: “Ngươi không cần thiết nói dối ta.”

“Cảm ơn!” Hồng gia nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu: “Yến Tử tạm thời trước hết ở cùng ngươi... Ta đi tìm chân tướng.”

“Mười ba thị tộc mới ở đâu?” Lý Vân hỏi.

“Đây cũng là đáp án ta muốn biết!”

Hồng gia trầm giọng nói: “Ta sẽ mau chóng tìm được bọn họ, ta cũng không muốn những tên kia lấy tên ta đi làm chuyện xấu. Tựa như ngươi nói, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.”

“Lý Vân, đừng quá tin tưởng chùa Bạch Mã.”

Hồng gia đứng dậy, khá có thâm ý cười cười:

“Làm gì cũng nên lưu lại ba phần sống... Đừng quá ngu quá ngây thơ.”

“Có ý tứ gì?” Lý Vân hỏi.

“Tự mình ngộ đi.” Hồng gia lưu lại những lời này, liền dự định từ cửa chính đi ra ngoài.

“Chờ một chút!” Lý Vân cảm giác mình hẳn nên cho Hồng gia thứ gì đó:

“Đây là trân tỷ tỉ mỉ chế ra, tuy rằng không có khả năng hoàn toàn chữa trị cho ngươi hết bệnh, nhưng lại có thể hóa giải một chút. Ngươi cầm đi...”

Lý Vân có nguyên tắc muốn ngựa chạy phải cho nó ăn cỏ.

Quả nhiên, Hồng gia nghe vậy dừng bước, tiếp nhận hộp gỗ vuông, nói một tiếng cám ơn.

...

Vốn tưởng rằng tìm được Hồng gia, tất cả chân tướng liền rõ ràng. Thế nhưng hôm nay xem ra, sự tình xa không phải đơn giản như vậy. Lý Vân cảm giác huyệt Thái Dương có chút mơ hồ đau nhức.

Ngay vào lúc này, Yến Tử đẩy cửa vào. Nàng đi tới bên người Lý Vân ngồi xuống, một hồi thật lâu mới hỏi: “Hồng gia đã tới...”

“Ngươi biết!” Lý Vân hỏi.

“Ừ!” Yến Tử nói:

“Ta cảm ứng được hơi thở của hắn, tình huống thế nào? hạ lạc Mười ba thị tộc nghe được sao? Hắn với ngươi nói như thế nào.”

Lý Vân đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, lo lắng mà nói:

“Hồng gia nói hắn bị người mưu hại, mười ba thị tộc mới đã thoát khỏi khống chế của hắn.”

“Ta xoa bóp cho ngươi.” Yến Tử đem thân thể sườn đến. Vươn tay ra, dẹ dặt cẩn thận đem hai tay mềm mại ấm áp đặt ở đầu Lý Vân, chậm rãi xoa bóp:

“Tới cùng là chuyện gì xảy ra?”

Lý Vân nhắm hai mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái giác, hưởng thụ ngón tay Yến Tử chạm đến, vô ý thức trong thở dài một cái:

“Hồng gia cũng nói không rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra? Nói chung thế cục rất phức tạp, rất phiền phức.”

“Không cần nghĩ nhiều.” Yến Tử ôn nhu quyến rũ:

“Ngươi cũng không phải cứu thế chủ, hà tất đi suy nghĩ nhiều chuyện tình như vậy, trời sập xuống cũng không cần ngươi quản.”

Lý Vân cười nói: “Cũng là...”

Ngừng một chút, Lý Vân hỏi: “Ngươi có tính toán gì không? Tiếp tục đi theo Hồng gia? Hay  định làm thế nào?”

Yến Tử đang ở xoa bóp huyệt thái dương Lý Vân thì ngừng lại, một lát sau mới yếu ớt nói: “Mệnh ta khổ không phải do ta quyết định...”

“Ngươi sai rồi, mặc dù là người thường, cũng muốn bàn tay mình khống chế vận mạng của mình. Huống chi là ngươi.....”

Lý Vân lẳng lặng nói, hai mắt hơi nhắm lại, thần tình đang lúc hưởng thụ đến cực điểm.

Yến Tử lại lần nữa khẽ cắn môi dưới, trong con ngươi ánh sáng nhu hòa vừa chuyển nói:

“Là ngươi đã cứu ta, ta muốn cùng ngươi...”

“Câu dẫn ta, sau đó làm cho trân tỷ thương tâm, chuyển đầu Hồng gia ôm ấp?” Lý Vân mở hai mắt ra, hơi nghiêng đầu, tràn đầy vẻ hí ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.