Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 15: Vân Nam Bạch Dược cũng có thể giúp yêu quái cầm máu



Nhâm Hiểu Nguyệt cả người rét run. Trước ánh mắt của Lý Vân nàng không tài nào thở nổi. Lúc này giọng nói lạnh băng của Lý Vân làm cho nàng run sợ.

Nhưng mà nghĩ tới an nguy của cha mình, nàng vẫn cố gắng kiên trì tiếp.

Nhâm Hiểu Nguyệt quật cường nói:

- Tớ không đi!

Lý Vân sững sờ lại, đột nhiên cảm giác mình vô cùng thất bại. Trước ánh mắt giọng điệu hiện tại đều là muốn uy hiếp Nhâm Hiểu Nguyệt để cho nàng đừng có làm điều không đúng

Ai ngờ nha đầu này ngang bướng tựa như cây củ cải trắng vậy.

Lý Vân nhếch miệng cười:

- Hiện tại trời cũng đã tối, tớ cần nghỉ ngơi…trước đây tớ đã nói với cậu một câu cậu nhớ rõ chứ "cô nam quả nữ ở chung một phòng".

Nhâm Hiểu Nguyệt thấy điệu cười của hắn là biết hắn không có ý tốt gì rồi.

Lý Vân ác độc nói.

- Lớp trưởng cậu không phải định ở lại làm ấm giường với tớ chứ!

Nhâm Hiểu Nguyệt tức giận đến sắp ngất đi, nàng chưa thấy người vô sỉ như vậy bao giờ.

Nhâm Hiểu Nguyệt run giọng hỏi:

- Cậu muốn làm cái gì…Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Tớ phải làm thế nào thì cậu mới đáp ứng lời của tớ...lẽ nào cậu nhất định muốn tớ bồi tiếp cậu trên giường? Được rồi, chỉ cần cậu chịu giúp cha tớ, làm cái gì tớ cũng nguyện ý.

Nói xong Nhâm Hiểu Nguyệt liền cởi chiếc áo lông, áo lông màu hồng cùng chiếc quần đen bó sát tôn lên dáng người lả lướt của nàng. Lý Vân tấm tắc tán thưởng.

Nói thật, hắn có chút động tâm.

Nếu như lão hòa thượng không nói, hắn cũng không ngại ăn mặn. Huống hồ đây là đối phương tự nguyện, hắn cũng không có ép buộc nàng.

- Cậu đi đi, tớ đáp ứng…Nhớ kỹ, sau này không có việc gì thì đừng tới đây tìm tớ.

Lý Vân hết cách dặn dò.

Nhâm Hiểu Nguyệt thật sự dự định hiến thân, đúng lúc này thì đối phương cự tuyệt, nàng đột nhiên nghĩ đến nữ chủ nhà quyến rũ mê người kia, nàng ác ý đoán có khả năng Lý Vân đã cùng cái cô thục nữ kia làm chuyện xấu. Chẳng lẽ hắn thích mẫu người thục nữ sao?

Nghĩ đến đây Nhâm Hiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, thầm hô nguy hiểm thật.



Nhâm Hiểu Nguyệt vừa rời đi, Lý Vân liền đi tìm Tần Suất trên tầng cao nhất. Liên tiếp vài ngày không có sinh ý làm cho tên linh yêu này có vẻ rất buồn chán, hắn đối với giá trị sống của bản thân bắt đầu nghi hoặc. Trong đầu hắn có ký ức của vạn năm trước và ký ức của kiếp này. Mỗi khi đem ký ức hai đoạn này tiến hành so sánh, hắn lại có cảm giác mình thật thất bại.

Chính xác mà nói, hắn tại thế giới này vô cùng thất bại.

So sánh với một vạn năm trước, thế giới này đã thiếu linh khí đến mức giận sôi lên, mà ngay cả linh thể đều rất khó gặp, mấy ngày nhàn rỗi hắn có nói chuyện phiếm với quỷ vật thế nhưng kết quả lại không có. Cả một cái tỉnh thành to như này tìm không được một linh thể để nói chuyện. Đại bộ phận quỷ vật đều là không có ý thức, tất cả đều là du hồn.

- Phanh.

Ngay thời điểm Tần Suất đang rất buồn chán, Lý Vân một cước đá văng cửa phòng của hắn đi tới nói:

- Tần Suất…có việc để hoạt động, bên Nhâm Cường lại xảy ra vấn đề, có khả năng có người âm thầm sai quỷ vật tập kích hắn, ngươi đi nói chuyện với quỷ vật có thể hay không tìm ra ít đầu mối. Ta sẽ đi ngay bây giờ, chờ tin tốt của ngươi.

- Ngươi đi đâu?

Nghe được có chuyện để làm, tinh thần Tần Suất rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

- Không đi đâu cả.

Lý Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Đêm nay ta rất buồn ngủ, ta muốn ngủ, nhớ kỹ, đây chính là cơ hội ngươi đi kiếm phí sinh hoạt tốt nhất, nhanh chân lên một chút, có tình huống gì ngày mai nói cho ta biết.

Trước khi ra cửa, Lý Vân nói thêm:

- Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, ta xem trọng ngươi, hi vọng không để cho ta thất vọng.

- Trận đầu của ta, ta nhất định phải thắng!

Tần Suất đứng nghiêm chào, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, linh yêu đã ra tay sự tình gì trong thiên hạ cũng sẽ được giải quyết hết.

Buổi tối, Vương Trân Trân ngủ rất ngon. Bởi vì nàng tận mắt thấy Nhâm Hiểu Nguyệt đi ra từ cổng chính.



Sáng sớm tinh mơ, bầu trời tỉnh thành lần thứ hai rơi tuyết, thời điểm gió lạnh thổi lất phất hoa tuyết thì tỉnh thành lại chìm vào một mảnh trắng xóa.

Trong đêm đen một bóng người lắc lư trên mặt đường. Nhìn ra được tâm tình của hắn có chút khẩn trương. Khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ lộ ra vẻ sợ hãi.

Phương hướng hắn di chuyển chính là một thôn trọ nhỏ cách trung tâm tỉnh không xa. Khi bóng hắn bước vào trong xóm trọ một khắc này, trong lúc ngủ mơ Lý Vân ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm. Hắn vô ý thức giật mình tỉnh giấc. Không biết tại sao tâm tình hắn có chút phiền toái, thậm chí bất an.

Lý Vân cảm giác có chuyện sắp xảy ra.

Hít sâu một hơi, hắn ngồi xếp bằng tại trên giường, bắt đầu tụng kinh văn mà lão hòa thượng truyền cho hắn. Không lâu sau, từ trong đan điền của hắn bay lên một cỗ khí tức lạnh lẽo. Cỗ khí tức này đi khắp toàn thân. Phiền toái trong lòng dường như cũng tiêu tan hết.

Rất kỳ quái, một yêu quái lại có thể tụng niệm kinh văn Phật gia.

Đây là một việc không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại tồn tại chân thực.

Kỳ thực hai năm trước, Lý Vân đã có thể tụng niệm kinh văn, thậm chí ngay cả bảo điện Đại Hùng của chùa Bạch Mã hắn đều đã đi qua mà không có bất cứ bài xích nào.

Vì thế Lý Vân từng hoài nghi có thật mình là yêu quái không?

Có thể do lão hòa thượng năm lần bảy lượt nhấn mạnh hắn là yêu quái. Chẳng qua là do trải qua chín kiếp luân hồi đã tích lũy rất nhiều công đức nên đã tẩy đi được yêu khí cùng tội nghiệt, cho nên mới không bị Phật đạo tương khắc. Đồng dạng, khí tức Đạo gia Huyền Môn đối với yêu quái như hắn cũng không có tương khắc.

Trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, Lý Vân đang suy nghĩ, nếu như mình thực sự là yêu quái. Vậy cũng nhất định là một tên yêu quái vĩ đại, trước không có và sau này cũng không có loại yêu quái như hắn.

- Cứu ta…

Ngay lúc này, một bóng đen tiến đến gian phòng, thanh âm Tần Suất vang lên:

- Lý Vân, mau giúp ta cầm máu.

Mở đèn lên, Lý Vân thấy Tần Suất quần áo xộc xệch, vẻ mặt dơ bẩn, mắt cá chân trái chảy máu. Ngay sau đó ánh mắt Lý Vân hoa lên, Tần Suất đã ngã vào người mình.

Lúc trước hắn giật mình, cũng đã biết sắp có chuyện phát sinh. Một cước đem Tần Suất đá ra xa, Lý Vân bình tĩnh lấy ra một lọ Vân Nam bạch dược để trong giá sách, ở trong lọ pha chút yêu lực, đổ lên miệng vết thương của Tần Suất. Nhắc tới cũng kì lạ, miệng vết thương kia vậy mà lại ngừng chảy máu.

- Đây là loại linh đan diệu dược gì?

Tần Suất sững sờ một chút.

- Vân Nam bạch dược!

Lý Vân buông chai thuốc, con ngươi nhìn Tần Suất, hi vọng hắn có thể cho mình một lời giải thích hợp lý.

- Vân Nam bạch dược..

Tần Suất gãi đầu suy nghĩ, cuối cùng hắn phát hiện đan dược của tiên gia hay yêu gia công hiệu cũng đều tốt như nhau.

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại:

- Ngươi nói là Vân Nam bạch dược…chính là tập đoàn Vân Nam bạch dược bao gồm công ty cổ phần cùng công ty hữu hạn chuyên sản xuất Vân Nam bạch dược?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.