Dừng một chút, Lý Vân nhìn người thân mặc Versace đang tràn trề vui vẻ kia. Không thể nghi ngờ, chỗ quần áo kia chính là tiền thù lao bóc lột từ phi vụ lần trước. Lão hòa thượng này so với nhà tư sản còn muốn xảo quyệt hơn.
- Nói đi.
Lý Vân đã đáp ứng ủy thác, hắn đương nhiên vui vẻ ra mặt.
- Ngươi có thể trông giống hòa thượng một chút được không?
Lý Vân thầm nói:
- Ngươi nhìn lại mình đi, áo quần hết Versace lại Armani. Trừ cái đầu trọc ra, ngươi không có một điểm nào giống hòa thượng cả?
- Ha ha...!
Đối mặt với sự châm chọc của Lý Vân, Trí Hoằng cười:
- Ngươi là một tên Yêu trẻ tuổi, sao lại thiếu kiến thức như thế, bây giờ đã là niên đại nào rồi, xã hội tiến bộ, nhân loại cũng tiến bộ, làm hòa thượng cũng phải tiến bộ theo. Ai nói hòa thượng thì nhất định phải mặc áo bào ở chùa, ngươi chưa từng nghe tiền bối Phật gia nói qua sao, rượu thịt chỉ là phù du, Phật tại trong lòng là được… Lão hòa thượng ta hôm nay cũng ở cảnh giới như vậy, đừng xem ta ăn mặc gọn gàng như vậy, kỳ thực trong nội tâm của ta nhẹ như nước, bình tĩnh vô vi. Đúng, thiếu chút nữa quên một việc. Sắp tới tiểu tử ngươi cũng nên cẩn thận, theo sự quan sát của chùa Bạch Mã chúng ta mấy ngày nay, thế gian tựa hồ gió đã bắt đầu dậy sóng. Ngày thiên hạ thái bình cũng sắp chấm dứt a.
Lý Vân nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Cụ thể chuyện gì xảy ra, ta cũng không rõ lắm. Bất quá theo tình huống bây giờ xem ra… Hẳn là một ít Viễn Cổ huyết mạch đã thức tỉnh.
Sắc mặt Trí Hoằng bình tĩnh, ngữ khí có chút ngưng trọng:
- Huyết mạch Tiên Ma ở lại ở nhân gian có thể đã bị cái gì đó kích thích, đã bắt đầu thức tỉnh.
- Vẫn còn có yêu quái sao?
Lý Vân không quan tâm Tiên Ma, hắn chỉ quan tâm tới đồng loại. Bốn năm nay hắn rất cô độc, tuy rằng biểu hiện của hắn cùng bạn học rất hòa hợp, nhưng trong nội tâm của hắn lại rất cô độc. Bởi vì hắn không có đồng loại.
Trí Hoằng tức giận nói:
- Ngươi sao cứ khẩn cấp muốn gặp đồng loại của mình vậy? Tiểu tử, ta nói rồi, ngươi nên vì tiền đồ sáng lạn của bản thân đi, tập làm người tốt, làm người lương thiện, tích lũy công đức, tẩy đi ác nghiệt cùng yêu khí. Chỉ cần ngươi bình an vượt qua kiếp này, thì công đức sẽ viên mãn. Đừng có đem mình biến trở lại thành yêu quái nữa.
- Người, Yêu? Hay là Gay ( vừa yêu vừa người)?
Lý Vân nói thầm vài câu, mình rốt cuộc thuộc về loại nào.
- Yêu quái nghe không hay. Chẳng qua nếu ngươi không ngại, gọi ngươi là Gay cũng được.
Trí Hoằng cười nói.
- Ngươi mới là gay, cả nhà ngươi đều là gay…
Lý Vân điên lên nói bậy lung tung. Bất quá hắn cũng rõ ràng, lão hòa thượng sớm đã không còn người nhà.
- Người trẻ tuổi, không nên kích động…
Trí Hoằng cũng không có bởi vì Lý Vân nhục mạ mà tức giận. Ngược lại, hắn khẽ cười một tiếng, nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói, không nên tự cho mình là Yêu. Cũng không được thông đồng cùng lũ yêu vật Huyết mạch làm bậy, ngươi cùng bọn họ bất đồng… Chín kiếp sống làm người, kỳ thực ngươi đã có nhân tính. Hơn nữa, trong cơ thể ngươi yêu tính tàn bạo đã tiêu tan đi rất nhiều.
…
…
Đêm khuya, Lý Vân đứng trước cửa sổ nhưng nhìn không thấy ánh trăng. Bởi vì lúc này, bầu trời đã tràn ngập hoa tuyết. Buổi tối như vậy vốn nên im ắng. Thế nhưng trong sân lúc này lại không ngừng truyền ra tiếng cười lớn, thanh âm cãi nhau, thậm chí còn có âm thanh nam nữ hoan ái. Phòng cho thuê luôn luôn như vậy, sẽ không bao giờ có thời điểm yên tĩnh, bất kể là ban ngày hay ban đêm.
Từ từ nhắm hai mắt, Lý Vân ngẩng cao đầu nhìn ngắm bầu trời vô tận.
Chẳng bao lâu, hắn lại hoang mang về thân thế của mình, cho tới bây giờ hắn đều tận lực dung nhập với xã hội này, cũng biết mình không giống với mọi người. Thời điểm lão hòa thượng tìm được hắn rồi nói với hắn hắn là yêu quái, hắn một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trên thực tế, tại sâu trong nội tâm, hắn sớm đã đem bản thân trở thành yêu quái.
Ngày hôm nay, Trí Hoằng lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh muốn đem mình làm người.
- Là người hay Yêu, hay là gay?
Lý Vân cảm giác đầu mình có chút hỗn loạn. Muốn nhớ gì đó nhưng lại mơ hồ…
Một đêm này, Lý Vân mất ngủ, trằn trọc, mãi cho đến trời sáng cũng không có ngủ.
…
…
Trên trời rơi xuống một ít hoa tuyết, Lý Vân ngồi trên một chiếc xe đạp hướng trường học đi tới. Từ nhà hắn đến trường có một con đường toàn bùn, trên bánh xe mang theo rất nhiều bùn, hắn lại phóng nhanh, bùn bắn ra suýt nữa trúng người đi đường.
Nói là suýt, kỳ thực cũng bắn trúng không ít.
Đối với việc này, Lý Vân cũng không có chút áy náy nào.
Lão tử là yêu quái, không ăn ngươi là may cho ngươi, bắn tung tóe tí bùn thì tính cái gì?
Không biết tại sao, tâm tư của hắn luôn luôn cùng lão hòa thượng đối nghịch, lão hòa thượng nói hắn là người, nhưng trong lòng của hắn thì lại cảm giác mình là Yêu.
Lý Vân tối qua một đêm không ngủ, tuy rằng không tìm ra nguyên do, nhưng vẫn ngộ ra chút đạo lý. Mặc dù xã hội bây giờ đã văn minh, quan niệm cường giả vi tôn đã không còn là điều tất yếu. Nếu tất cả đều là yêu quái, sao phải sống khúm núm như thế này. Hồi tưởng chuyện xưa, Lý Vân có chút cảm khái, sống vào thời đại trước kia thì đâu phải chịu uất ức chứ.
…
…
Cuộc sống trong trường học luôn vòng đi vòng lại, ngoài học chính là đi học. Lý Vân cảm thấy rất không thú vị, rất buồn chán. Cũng may ngoài học còn có thể ngủ, không hiểu tại sao hắn lại rất thích ngủ…
Khi đi học, Lý Vân cảm thấy có cặp mắt đang ngó chừng hắn. Cái loại cảm giác này thật thoải mái. Kỳ thực, không cần quay đầu lại hắn cũng có thể biết chủ nhân của cặp mắt kia là Nhâm Hiểu Nguyệt.
Sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt đem bài tập để trên bàn của Lý Vân, quyệt miệng thở phì phì nói:
- Lý Vân, sau này khi đi học, cậu có thể đừng ngủ được không, cậu như vậy thì làm sao thi lên đại học được?
- Có thể…
Lý Vân nói rất nghiêm túc. Thi vào trường Đại học đối với hắn không là gì. Dùng trí tuệ của hắn, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay. Cho dù có là thi Đại học hắn cũng dễ dàng vượt qua, một điểm cũng không lãng phí.
- Cậu…
Nhâm Hiểu Nguyệt vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không để ý của Lý Vân, lập tức im lặng.
Lý Vân hết ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại cúi đầu xuống đất, cười cười nói:
- Lớp trưởng, lát nữa tớ còn có chuyện, cậu nếu như không có gì chuyện trọng yếu, tớ xin phép đi trước đây.
- Đợi một chút, không được đi.
Mắt thấy Lý Vân sắp rời đi, Nhâm Hiểu Nguyệt tiến lên ngăn cản nói:
- Trước đừng đi, kỳ thực tớ qua đây là có chuyện muốn thương lượng với cậu… Trước tiên tớ hỏi cậu, cậu tin có ma quỷ không?
- Đương nhiên…không tin.
Lý Vân trong lòng âm thầm suy nghĩ, nha đầu kia không phải biết thứ gì đó chứ? Nghĩ đến đây, hắn có chút cấp bách nói:
- Lớp trưởng, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, tớ thật sự bận rất nhiều việc, một phút cũng đều không thiếu việc, cậu có việc gì cứ nói thẳng đi.
Nói thật, Lý Vân xác thực không tin ma quỷ. Bất quá quỷ thần thật sự tồn tại. Nếu không hắn tại sao lại là yêu quái?
Đương nhiên, những lời này cũng không thể nói cho lớp trưởng Nhâm Hiểu Nguyệt biết. Nói qua loa thì người ta không tin. Nói kĩ quá, chính mình dễ bị lộ. Có lẽ giả ngu là cách tốt nhất.
- Trong nhà của tớ gần đây có ma quỷ, cha tớ sai người tìm một thần côn, để diệt trừ ma quỷ. Tớ hi vọng cậu có thể cùng tớ vạch trần quỷ kế của tên thần côn kia, để cho cha của tớ hiểu, thế giới này không có ma quỷ.
Nhâm Hiểu Nguyệt thở phì phì nói:
- Cha của tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Càng ngày càng khác lạ, bây giờ lại còn tin có ma quỷ nữa.
Nghe Nhâm Hiểu Nguyệt nói, Lý Vân vô ý thức nhớ tới ủy thác của lão hòa thượng Trí Hoằng. Ngẩng đầu, hắn thấp giọng hỏi:
- Lớp trưởng, nhà cậu mở công ty đúng không? Cha của cậu không phải là tổng giám đốc Nhâm Cường của Minh Châu tập đoàn chứ?
- Đúng vậy a, cậu làm sao biết?
Nhâm Hiểu Nguyệt âm thầm kinh hãi, chính mình thiệt thòi vẫn nhận định Lý Vân là người tốt. Xem ra, tiểu tử này cũng không đơn giản. Cho tới bây giờ, nàng ở trường học đều cố gắng giấu đi tình hình gia cảnh nhà mình, trừ tỷ muội tốt nhất ở bên ngoài, người nào cũng không biết, thế nhưng không ngờ Lý Vân lại biết. Có thể thấy được hắn nhất định đã bỏ ra công sức để thăm dò.
Nhân sinh nơi nào không gặp lại. Lý Vân cảm thấy nơi này vẫn có chút nhỏ bé, nếu không vấn đề này sao lại có thể khéo như vậy? Đối tượng mình kiếm tiền thêm lúc ngoài giờ vậy mà lại là cha của Nhâm Hiểu Nguyệt.
- Lớp trưởng, kỳ thực ma quỷ cũng do lòng người mà thôi, nếu tin nó thì nó có thật, không tin thì không có thật, cha cậu nếu đã tin tưởng, cậu hà tất phải đi quấy rối…Xin lỗi, tớ thật sự đang có việc, đi trước đây.
Lý Vân vô pháp giải thích chính mình là thần côn kia. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
-Quái nhân...!
Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng của Lý Vân đánh giá. Nhâm Hiểu Nguyệt tìm Lý Vân giúp mình, kỳ thực chính là muốn phân tán lực chú ý của hắn, để hắn đừng suy nghĩ tiếp sự tình xử phạt.
Người phụ nữ đã quyết định làm việc gì, sẽ không bao giờ buông tha.