Lý Vân ôm vai, thở ra bên tai nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng xoa qua xoa lại, chỉ là hành động âu yếm như thế này nhưng cũng đã làm cho Vương Trân Trân toàn thân nóng bừng lên.
Vương Trân Trân khuôn mặt đỏ ửng, trên khuôn mặt đẹp đỏ như muốn nhỏ máu, nàng nhẹ nhàng thở gấp nói:
- Đáng ghét, cậu đúng là không thành thật… Bỏ đi, người ta với cậu không phải là người cùng một đường…
Vương Trân Trân thực sự là đem Lý Vân trở thành bạn bè, cho nên nàng cảm thấy mình không nên cùng Lý Vân gần gũi quá mức.
Hồ ly tinh a, đây chính là thứ hại người.
Vương Trân Trân đối với tình huống của bản thân mình bây giờ cũng không phải rất hiểu. Cũng chính bởi vì không giải thích được cho nên nàng mới không muốn làm hại đến Lý Vân. Chắc hẳn là nàng nghĩ như vậy, hồ ly tinh cùng nam nhân bình thường không được phép quan hệ gần gũi.
Sau khi đẩy Lý Vân ra, tâm tình Vương Trân Trân vẫn không thể bình tĩnh lại. Cảm giác ngứa ngáy này làm cả người nàng rã rời, trong lòng nổi lên một trận rung động.
Lý Vân bị Vương Trân Trân đẩy ra như vậy thì đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Lắc lắc đầu, Lý Vân trong lòng cười khổ, chính mình ngày hôm nay định lực có vẻ không được tốt lắm à nha?
Kỳ thực Lý Vân cũng quên một vấn đề, Vương Trân Trân mặc dù đi theo phục vụ Thần Nông, nhưng dù sao nàng cũng là cửu vĩ hồ. Cửu vĩ hồ có bản lĩnh lớn nhất chính là sức mê hoặc quyến rũ. Tuy rằng huyết mạch truyền thừa vạn năm, cửu vĩ hồ yêu lực đã giảm bớt rất nhiều. Nhưng dù sao nàng vẫn là cửu vĩ hồ. Riêng mị hoặc của bản thân nàng sinh ra là cũng đã rất lợi hại rồi.
Nói một cách khác, bản thân Vương Trân Trân đối với Lý Vân đã tràn đầy hấp dẫn. Hơn nữa, hắn cố tình cùng Vương Trân Trân gặp gỡ, nhân tố tâm lý, ấn tượng ban đầu cho nên mới nảy sinh ra chuyện như vậy.
Vương Trân Trân chưa hẳn là không thích Lý Vân. Chỉ là ngại mình mang thân phận hồ ly tinh, do đó nàng mới giả vờ rụt rè, tránh gây tai họa cho Lý Vân.
Nếu nàng biết thân phận thật sự của Lý Vân, sự cố kị trong lòng tự nhiên cũng sẽ giảm đi. Vương Trân Trân ở độc thân nhiều năm như vậy, trong lòng tự nhiên cũng có khát khao có được một phần tình yêu thuộc về mình.
Sau khi Lý Vân bị Vương Trân đẩy, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy định lực của mình quá kém, phản ứng sau đó là suy đoán trong lòng Vương Trân Trân còn chưa quên cái người chồng chưa động phòng đã chết kia.
Một nữ nhân trong lòng vẫn còn cất giữ hình bóng nam nhân khác. Lý Vân nghĩ nữ nhân như thế, cho dù là hồ ly tinh cũng có thể mắc phải. Tối thiểu cũng phải đợi nàng quên người nam nhân kia rồi hãy nói. Cứ như vậy, trời đưa đất đẩy làm cho cả hai người đều tự hiểu nhầm lẫn nhau.
Kế kiếp mấy ngày trôi qua, Lý Vân biểu hiện cũng rất thành thật. Vương Trân Trân cũng dốc lòng chăm sóc cho hắn. Rất nhanh, lực lượng đã khôi phục hoàn toàn như cũ. Sau buổi trưa hôm đó khôi phục xong, hắn liền chạy tới trường học báo cáo, tiếp tục cuộc sống bình thường yên ổn như ngày nào. Trong lúc đó, Tần Suất cũng đi qua chỗ hắn vài lần, mỗi lần đều là báo cáo về tình huống của Nhâm Cường.
Lý Vân kêu hắn tiếp tục ẩn nấp và âm thầm bảo hộ. Tần Suất có vẻ như rất hưởng thụ cảm giác có việc làm này, lúc nào cũng vui cười không ngớt…
…
Thành phố này kì thật rất phồn hoa, đèn điện rực rỡ mới lên, Vạn gia *** thì dường như ngàn sao sang chói, làm mùa đông lạnh lẽo có thêm vài phần ấm áp. Lý Vân đi ở trên đường, cũng chưa vội về nhà. Nương theo đèn đường chiếu sáng, hắn nhìn chăm chú vào những người qua lại trên đường. Hắn đang suy nghĩ, có lẽ trong đám người này có lẽ che dấu tiên tộc hoặc Yêu tộc, chỉ là huyết mạch của bọn họ chưa được thức tỉnh mà thôi.
Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại, thật là có chút buồn cười. Hiện tại là thời đại xã hội chủ nghĩa ở đô thị lớn, lấy thuyết duy vật thành chủ đạo, vậy mà lại có yêu quái, có tiên. Ngay cả hồ ly tinh là sinh vật trong truyền thuyết cũng đã xuất hiện…
Lý Vân có cảm giác từ nay về sau mình sẽ không còn cô đơn nữa.
Bất tri bất giác, hắn đã trở lại trong thôn trọ. Trong thôn thật sự so với bên ngoài đường phố còn muốn náo nhiệt hơn một ít, các hộ gia đình muôn hình muôn vẻ đi qua đi lại không ngớt trở về, hối hả, bên ngoài mỗi căn nhà đều có một mặt tiền dùng để mở cửa hàng hay quán ăn nhỏ, trong quán ăn đều chật ních người. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Lý Vân cảm thấy rất tốt.
Đi vào sân nhà Vương Trân Trân, tầng một không thấy có ánh đèn, xem ra là nàng không ở trong đó. Một mạch đi lên tầng 3, trong lúc Lý Vân nghe được ít nhất hai phòng có tiếng nam nữ làm tình. Đối với cái này, hắn không có ý kiến.
Thật dâm dục, bản chất là vậy. Có lẽ đây mới là mặt chân thật nhất của nhân loại.
Mở cửa phòng, Lý Vân sờ soạng tìm cách mở đèn lên. Nhất thời, cả căn phòng nhỏ bị ánh sáng ngọn đèn bao phủ lên. Cho dù căn phòng rất nhỏ, được trang trí hết sức rất đơn giản, nhưng trong mắt hắn như vậy mới có cảm giác gần gũi. Lý Vân nằm ở trên giường, cảm giác thật thoải mái, so với chiếc giường cao cấp trong phòng Vương Trân Trân đều thoải mái như nhau … Vẫn là ở trong phòng của mình thoải mái nhất.
Hắn sau khi cảm thán xong liền ngủ một giấc thật say, vài ngày này, đây là lần đầu tiên hắn tại giường của mình ngủ một giấc thật ngon. Hắn ngủ rất ngon, sáng sớm tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Đẩy cửa đi ra ngoài, hít một hơi không khí lạnh của sáng sớm. Lý Vân đứng ở trước cửa, rất quen thuộc mà bắt đầu đánh quyền.
Sau khi đánh xong một bài quyền, ánh sáng vàng của tia nắng mặt trời đã theo khe hở chiếu tới. Lý Vân lấy nước, dùng tay rửa qua loa mặt, sau đó xuống dưới tầng tìm chiếc xe đạp cũ của mình. Đạp xe trên đường đến trường. Trong nháy mắt ra khỏi cổng, hắn ngửi được một chút hương thơm dễ chịu. Hẳn là mùi hương thơm trên người của Vương Trân Trân.
Cái mũi của Lý Vân thật sự rất thính. Bởi vì ngay khi hắn ra khỏi cửa trong nháy mắt đó, Vương Trân Trân ghé vào cửa chăm chú nhìn hắn. Lần trước Lý Vân động tay động chân đối với nàng đã mang lại kích thích rất lớn. Nếu như không phải nàng cố kị mình là hồ ly tinh, chắc chắn nàng sẽ không nỡ cự tuyệt.
Hôm nay, Vương Trân Trân như cũ yêu thích Lý Vân, chẳng qua chỉ dám thầm yêu chứ không dám thổ lộ.
…
…
Đến trường đối với Lý Vân mà nói có lẽ rất nhàm chán. Chí ít trên lớp học đều là những kiến thức mà hắn đã tự học xong từ lâu. Kỳ thực từ khi hắn lên tiểu học, Lý Vân cũng đã phát hiện mình là người có khả năng học tập thiên tài. Cho tới bây giờ không có gì mà hắn xem không thể hiểu và kiến thức nào mà hắn không học được. Khi lên đến trung học rồi đến cấp 3 hắn đã biết được làm sao để có thể ẩn dấu thực lực của chính mình, học được cách tự hạ thấp mình.
Sau khi lên đại học, gặp được lão hòa thượng Trí Hoằng hắn mới biết được, mình không phải là thiên tài mà là yêu quái. Lý Vân biết đối với yêu quái thì thành tích này không tính là thiên tài gì. Bất quá năng lực của hắn vẫn như cũ siêu cường.
Sau bốn khóa buổi sáng, hắn đều trôi qua trong giấc ngủ. Lão sư trên giảng đài tựa hồ cũng không có chú ý tới hành vi ngủ trong lớp của Lý Vân. Hiện tại, đại học đã không giống với trước đây. Trên lớp học chỉ cần ngươi không nói lời nào, không đánh nhau gây ảnh hưởng người khác thì lão sư cũng chẳng muốn đi để ý tới ngươi.
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh vui sướng lao ra ngoài. Hôm nay là thứ sáu, hơn nữa buổi chiều lại không có lớp học. Các học sinh tính toán làm một party điên cuồng cuối tuần. Xã hội hiện đại, cuộc sống cuối tuần của học sinh sinh viên cũng phong phú hẳn lên, có người cùng nhau uống rượu ăn cơm, có người cùng nhau mướn phòng. Haiii da, có người quyết chí tự cường học tập … Có người về nhà, còn có người làm giáo viên dạy thêm kiếm tiền. Đương nhiên cũng không ít người đi làm nhân viên giao hàng ở các quán ăn đêm.