Đang uống nước Lý Vân thiếu chút nữa đem trà trong miệng phun ra. Giờ khắc này, hắn đột nhiên hoài nghi mình bị lừa. Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, lão hòa thượng đã có ý định để cho mình mang hỏa yêu rời khỏi. Chẳng qua hắn lo lắng mình không đồng ý, nên mới làm ra tình huống vừa nãy..
- Tiểu tử, ta biết ngươi rất coi trọng chữ tín, chuyện này ngươi đã đáp ứng, vậy cứ làm như thế đi.....
Trí Hoằng thêm vào một câu.
Lý Vân hơi khoát khoát tay, rồi quay đầu lại nhìn Tần Suất:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng hỏa yêu ở cùng nhau..... Đúng, hắn tên gọi là gì...
- Vương Đại Sơn...!
Hỏa yêu ưỡn ngực nghiêm mặt, trả lời cộc lốc:
- Sau này ta sẽ theo lão đại ngươi lăn lộn, mong chiếu cố nhiều hơn...
- Hỏa yêu đại thúc... Sau này khi đứng trước mặt người ngoài, ngươi cứ kêu ta là tiểu Lý, hoặc tiểu Vân là được, ngàn vạn đừng kêu lão đại...
Lý Vân căn dặn một tiếng. Hắn cũng không muốn để cho người khác hiểu lầm thành đại ca xã hội đen.
Vừa nghe Lý Vân nói như vậy, Tần Suất nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thành công. Nhưng không đợi hắn vui mừng, Lý Vân đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Hòa thượng, ta phải nói rõ ràng, ta chỉ phụ trách giám sát cùng quản lý bọn họ những việc bình thường, nếu như hắn gặp phải phiền toái gì lớn, ta sẽ không phụ trách toàn bộ…
Nói đến đây, Lý Vân đưa mắt nhìn sang Tần Suất, nói:
- Ta đối với ngươi toàn quyền phụ trách, thế nhưng hỏa yêu đại thúc, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bản thân mình.....
- Ah...!
Tần đẹp trai ngạc nhiên không nói gì, nghĩ thầm lão đại làm cũng khôn khéo. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, người ta cùng hỏa yêu huynh đệ không thân chẳng quen, bằng gì phải vì hắn mà gánh phong hiểm.
Lý Vân đứng dậy vỗ vỗ vai Tần Suất, căn dặn nói:
- Về khoản chi tiêu các loại, ngươi cũng phải tự mình chịu trách nhiệm…
- Ta không có tiền...!
Tần Suất giật mình ngẩn ra, vội vàng khóc than.
Lý Vân cũng nhẹ nhàng thở phào, rồi lại lạnh giọng nói ra:
- Đó là việc của ngươi... Nhớ kỹ, đừng để hỏa yêu gây ra chuyện gì, bằng không ta và ngươi cũng không tránh khỏi liên lụy.
- Ân, ta biết...!
Tần Suất hơi ngẩng đầu lên, ngữ khí có vẻ rất chân thành.
Vài giây sau, khóe miệng Lý Vân khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười rất quỷ dị. Ánh mắt chuyển hướng sang Trí Hoằng, hắn nói tiếp:
- Đây là chủ ý của ngươi sao?
- Có ý kiến gì sao?
Nhìn nụ cười quỷ dị của Lý Vân, lão hòa thượng hoàn toàn mờ mịt. Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền nhớ lại một vấn đề quan trọng:
- Đúng, có sự tình thiếu chút nữa thì ta quên, trong khoảng thời gian này Viễn Cổ huyết mạch có thể sẽ thức tỉnh càng ngày càng nhiều, thậm chí có phương tây Thần Ma. Tiểu tử, tuy rằng ta cùng Tằng Minh đã từng nói, không hy vọng ngươi bị liên lụy vào chuyện này. Chẳng qua đây cũng là thời cơ ngươi tích lũy công đức tốt nhất...
Nghe được lời hắn nói, Lý Vân đồng dạng mê muội lắc đầu:
- Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Muốn ta đi tiêu diệt phương tây Thần Ma hay là...
- Tính toán cái đã, việc này vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.....
Tạm dừng trong vài giây, hắn đột nhiên đứng dậy, dự định rời khỏi:
- Hòa thượng, ngươi nên biết, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn tu thành chính quả, đứng hàng tiên lớp gì đó..... Ta không thích phiền phức, cho nên ta sẽ không chủ động trêu chọc phiền phức, nhưng nếu như phiền phức chủ động trêu chọc ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
- Tần Suất, mang theo hỏa yêu huynh đệ của ngươi, chúng ta đi...!
Lý Vân cất bước. Hắn không thích mùi vị của chùa chiền. Ở lâu đầu óc sẽ có chút cháng váng, bệnh chứng làm hắn rất ghét bỏ.
- Đợi một chút!
Trí Hoằng đại sư đột nhiên gọi Tần Suất lại, giơ tay đưa cho hắn một tờ danh thiếp màu vàng, căn dặn một tiếng nói:
- Vạn nhất Vương Đại Sơn gây ra động tĩnh lớn gì, mà ngươi lại giải quyết không được, đến lúc đó cứ điện thoại liên hệ với ta.....
- Ồ, hòa thượng cũng dùng danh thiếp?
Tần Suất triệt để ngạc nhiên không nói gì, nhưng chờ khi hắn nhìn thấy thông tin trên danh thiếp thì lại càng hóa đá hơn.
- Trưởng lão Chùa Bạch Mã, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh, đại biểu nhân dân toàn quốc, hội đồng Phật gia toàn quốc danh dự hội trưởng...
Tần Suất cháng váng đầu óc, thầm nghĩ xã hội bây giờ thực sự là không thể xem thường bề ngoài.
- Đại sư, thân phận thế tục của ngươi thật không tệ a.
Trong giọng nói Tần Suất mang theo một tia ước ao. Nếu như những chức bậc hàng đầu này đều là của hắn, vậy hắn cũng không cần vì sinh kế mà khổ cực làm việc nữa.
- Hiện tại hòa thượng đều làm việc không đàng hoàng...!
Trước khi ra cửa Lý Vân nói thêm một câu.
Trí Hoằng đại sư hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, trên khuôn mặt già nua thoáng đỏ lên:
- Hòa thượng thì thế nào? Nói như thế nào cũng là để duy trì kế sinh nhai... Dù sao cũng phải sống chứ.
- Đúng, đúng...!
Nói đến duy trì kế sinh nhai, Tần Suất cảm động lắm, vội vàng bước lên phía trước cùng đại sư nắm tay:
- Tri âm a...
Lý Vân nhịn không được cười lên.
Tình cảnh lúc này thật có chút buồn cười, yêu quái cùng hòa thượng cũng có thể nắm tay?
…
…
Sau khi trở lại căn phòng cho thuê, Lý Vân từ tủ quần áo của mình lấy ra một chiếc giường đã không dùng nữa cùng một cái chăn để Tần Suất mang tới, xem như làm chỗ nằm ngủ cho hỏa yêu Vương Đại Sơn.
Đối với cái này, Vương Đại Sơn cũng không có bất kỳ dị nghị. Bởi vì giường chăn cũ này, còn hơn đãi ngộ khi hắn sống tại gia tộc trước đây.
Thời điểm ăn cơm tối, Lý Vân từ một quán cơm nhỏ bên cạnh đường mua bốn suất cơm, Tam Yêu tề tụ, rốt cuộc cũng có một lần ăn liên hoan cùng nhau. Ba người sở dĩ mua bốn suất cơm, đây cũng là vì chiếu cố đến yêu quái đại thúc.
Tuy thế Lý Vân vẫn tính sai, cho dù đã mua hai suất cơm, nhưng Vương Đại Sơn ăn hai phần cùng không ăn không khác là bao. Vì thế, Tần Suất lần thứ hai xuống phía dưới, một phát mua sáu hộp mì xào lớn. Yêu quái đại thúc Vương Đại Sơn tất cả đều ăn hết, không sót một chút nào.
Thừa dịp Vương Đại Sơn đi ra cửa vứt rác, Lý Vân thấp giọng hỏi:
- Tần Suất, ngươi xác định hắn là hỏa yêu huynh đệ của ngươi, mà không phải là Trư Yêu...
Tần Suất tự nhiên hiểu được ý tứ của Lý Vân. Trên thực tế, hắn cũng cảm giác hỏa yêu huynh đệ của mình có chút thất thố. Ăn uống thật có chút nhiều.
- Hắc hắc, ăn no thật, tạ ơn lão đại nhiều, tạ Tần huynh đệ...
Vương Đại Sơn đã vứt xong túi rác, nhàn nhã đi vào phòng của mình, đặt mông ngồi trên giường, sau đó cộc lốc cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta ăn no bụng kể từ lúc đến tỉnh thành này. Sau này ngày nào cũng được như vậy thì thật là tốt.
Lời này vừa nói ra, Tần Suất sắc mặt hơi ngượng ngập:
- Ta nói hỏa yêu huynh đệ, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lấy bản lĩnh của ngươi, không nên luân lạc tới tình cảnh cùng bộ dạng như này chứ?
- Bản lĩnh của ta?
Trên mặt Vương Đại Sơn nổi lên một tia cười tự giễu nói:
- Linh yêu huynh đệ, ta hỏi ngươi, ta có bản lãnh gì? Phóng hỏa? Ngươi cũng biết, hỏa yêu ta là yêu quái thiên về chiến đấu, lần Tiên Yêu đại chiến, yêu ma đại chiến trước đây, hỏa yêu ta lúc nào mà không phải là người đầu tiên vọt tới phía trước. Không có biện pháp, huynh đệ ta sức chiến đấu cường hãn a... Thế nhưng bây giờ đã là niên đại nào rồi, ngươi cũng không thể suốt ngày giết người phóng hỏa thể hiện bản lĩnh của mình đúng không? Ta rất rõ ràng, ở cái thế giới này, giết người là phạm pháp..... Ngươi xem, trước đó ta chẳng qua chỉ là phóng xuất một ngọn lửa nhỏ thôi, đã bị mấy tên hòa thượng bắt. Nếu như không có các ngươi trợ giúp, ta nghĩ chờ đợi ta phía trước chính là trừng phạt nghiêm khắc...