- Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, người ta tuy rằng gặp rủi ro, nhưng dù sao vẫn là Thần Ma Tiên Yêu... Những người bình thường làm sao có thể ngăn cản họ được. Đương nhiên, xem tình huống bây giờ, thế cục còn có thể khống chế được. Hơn nữa loài người phát triển lâu như vậy, cũng không còn yếu đuối như xưa. Theo ta tính thì Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh trong một vùng rộng lớn là khó xảy ra. Người sớm giác ngộ những thứ huyết mạch này, tại xã hội loài người kỳ thực vẫn còn rất yếu. Muốn sống được, bọn họ còn phải học cách sống cùng loài người... Có câu nói rất đúng, dùng súng bắn chim đầu đàn. Hiện tại là yêu quái cũng tốt, thần tiên cũng tốt, tin rằng sẽ không ai tới quấy rầy ngươi đâu.
- Hòa thượng, giữ gìn trật tự của loài người, đây nhiệm vụ của các ngươi, các ngươi phải lưu ý chứ...
Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Ta thích cuộc sống bình thường như hiện tại...
Thần thái trên mặt Trí Hoằng đại sư toả sáng một cách kỳ dị, vừa cười vừa nói:
- Yên tâm đi, chúng ta ăn chén cơm này, nhất định sẽ làm tốt.
Lý Vân âm thầm thầm nghĩ:
- Hôm nay coi như là không may. Vốn là đến hưng sư vấn tội, kết quả vừa bị chế giễu, làm cho nhân gia vừa thông suốt. Cuối cùng vẫn còn vô cớ nhận lời làm chuyện phiền phức như vậy.
Trí Hoằng đại sư đương nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, phối hợp nói ra:
- Ngươi cùng cửu vĩ hồ ở cùng một chỗ như thế nào đây? Mặc dù là hồ ly tinh, bất quá lại là đệ tử của Thần Nông, mặc dù thấp kém nhưng xuất thân coi như là chính phái, tay nghề cũng không tệ. Huống hồ Thần Nông đem thần binh Thần Nông Xích giao cho nàng... Ta cảm thấy rằng ngươi phải tranh thủ thời cơ nắm chặc cơ hội này. Sớm một chút thu cửu vĩ hồ vào tay. Nếu mà để lâu không khéo sẽ xuất hiện thêm tình địch...
Lão hòa thượng mập mờ cười cười:
- Có người nói, năm đó cửu vĩ hồ được Tiên Yêu ưu ái không ít...
- Với điều kiện của ngươi không sai biệt lắm cũng có...
- Điều kiện gì? Đối phương là yêu quái gì? Cái gì tiên? Lợi hại lắm hả?
Lý Vân tận dụng mọi thứ.
- Không biết...!
Trí Hoằng đại sư mỗi chữ mỗi câu nói một cái rõ ràng.
Hỏi cái gì cũng không biết, Lý Vân lần này rốt cuộc xem như là chết tâm rồi.
Trí Hoằng đại sư cười cười. Lấy tay sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình. Nói rằng:
- Về chuyện lúc trước của ngươi. Ngươi đừng hỏi thêm nữa... Đại gia nói năng thận trọng. Đều là vì muốn tốt cho ngươi.
Lý Vân có chút tức giận nói:
- Nghe ngươi nói như vậy. Hẳn là ngươi biết hết mọi chuyện hả...
Trí Hoằng đại sư há hốc mồm. Nói ra:
- Không biết...
- Hòa thượng. Sự nhẫn nại của ta có hạn đó...
Lý Vân nói:
- Chuyện khác ta không nói. Thế nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề... Ta rốt cuộc là con yêu quái lợi hại đến mức nào hả?
Trí Hoằng chau mày. Tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau. Trí Hoằng đại sư lắc lắc đầu nói:
- Ta thật không biết nữa...
Trí Hoằng đại sư nhìn hắn, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, nói:
- Đừng nóng vội, ngươi muốn biết những chuyện kia, tương lai sẽ nói hết cho ngươi biết. Phật gia chú ý duyên pháp. Thời cơ chưa tới, thì là ngươi có miễn cưỡng, cũng không có kết quả gì đâu.
- Ai...!
Lý Vân ngẫm lại, cười:
- Tính toán cái gì, ta cũng không thật sự quan tâm... Quản khỉ gió gì kiếp trước hay kiếp này, quý trọng trước mắt, hiện tại không thẹn với lương tâm là được.
- Đại thiện...!
Trí Hoằng đại sư cũng cười:
- Ngươi có thể hiểu được như vậy, thật sự là quá tốt.
Lý Vân cười khổ nói:
- Cũng là do bị ngươi bức thôi.
Trí Hoằng đại sư nói tiếp:
- Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.
Lý Vân cười lắc đầu. Cũng không đồng ý với lý do thoái thác của lão hòa thượng.
- Nghe nói các ngươi thu phục một con mèo yêu...
Trí Hoằng đại sư chân thành nói:
- Dựa theo quy củ, chỉ cần là yêu quái xuất hiện trong địa giới của thành phố, đều phải do chùa Bạch Mã ta tiếp thu để tra xét.
- Hừ!
Lý Vân nhíu mi nói rằng:
- Con mèo yêu kia là một con tiểu yêu, một vạn năm trước nó còn chưa ra đời đâu... Nó được cửu vĩ hồ đem đi chăm sóc rùi...
Nói đến đây, Lý Vân vừa cười:
- Hòa thượng, bản lĩnh của tên kia xác thực không lớn. Bất quá bản lĩnh bẩm sinh của con mèo này thì rất lợi hại. Trong phương viên vài dặm của thành phố, ngay cả một con chuột cũng không có.
Hòa thượng nghe vậy, chợt cảm thấy không còn gì để nói. Người ta dầu gì cũng là yêu, lại bị các ngươi dùng để hù dọa chuột. Thật sự là phải giậm chân giận dữ.
- Đúng... Hòa thượng, cái con mèo kia cả ngày hết sức ồn ào, hắn nói là có một người mẹ hết sức lợi hại đó...
Lý Vân nhíu mày hỏi:
- Ngươi có biết Yêu tộc có Miêu yêu nào lợi hại không vậy?
- Không có...!
Trí Hoằng hòa thượng phủ quyết:
- Nhưng phàm là những yêu tinh có chút tên tuổi, đều là thượng cổ linh loại. Giống như con mèo nhỏ là sinh vật bình thường tu luyện thành tinh, cũng rất khó có thành tựu cao.
- Ah!
Lý Vân trả lời một tiếng, lập tức hỏi:
- Ngươi xem có thể là mẹ hắn không phải là Miêu tộc, một loài khác có thể sinh ra mèo không vậy?
- Cái này... Đúng vậy a...!
Trí Hoằng đại sư nói:
- Thời kỳ thượng cổ, Phượng Hoàng sinh Khổng Tước, Khổng Tước sinh Đại Bằng... Cho nên, hiện tại ta còn không thể khẳng định, không biết không phải Miêu yêu thì có thể sinh ra một con mèo con không. Ngươi biết, sự tình thời kỳ thượng cổ, rất huyền huyễn...
Lý Vân vốn tưởng rằng có thể từ lão hòa biết được đáp án. Ai biết lão hòa thượng cũng chỉ là hạng gà mờ, cũng chỉ biết một mà không biết hai.
- Không bằng ngày nào để cho ta xem thử xem...
Trí Hoằng đại sư cực kỳ nghiêm túc:
- Có nhiều thứ, tận mắt thấy qua, thì có thể sẽ có đáp án.
Lý Vân lẳng lặng nhìn hắn, gật đầu.
Ở trong phòng cùng lão hòa thượng nói chuyện phiếm, bất tri bất giác trời đã tối. Bầu trời đầy sao làm cho sự cô đơn trong đêm tối thay đổi hoàn toàn. Trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Toàn bộ đều trở nên một mảnh yên lặng. Xuyên thấu qua cửa sổ, một tia sáng màu bạc rọi lên người lão hòa thượng. Làm cho lão càng thêm vẻ trang nghiêm.
Lý Vân đi qua, rót cho mình một chén trà. Định hỏi đôi chút về chuyện của bản thân mình
Trí Hoằng đại sư mỉm cười, đưa lên một chén trà nhỏ trông vô cùng lịch sự:
- Châm cho ta chút trà đi...
- Kêu đồ đệ Tuệ Viễn của ngươi giúp ngươi châm đi, ta không phải đệ tử của ngươi.
Lý Vân thờ ơ nói.
Trí Hoằng đại sư đuôi lông mày khẽ nhích lên, nói:
- Người thanh niên, phải biết tôn kính người lớn...
- Đừng nói bừa, ta là yêu quái...
Lý Vân nói xen vào.
Trí Hoằng đại sư nghe vậy, vuốt vuốt chén trà trong tay, mắt cũng không có nhìn Lý Vân:
- Nhớ kỹ, ngươi là một con yêu quái tốt... Tuyệt thế hảo yêu...
Lý Vân hơi nghiêng đầu, nét mặt lộ ra một tia tươi cười sâu xa khó hiểu, nói ra:
- Hòa thượng, chùa Bạch Mã của các ngươi đối với ta tốt như vậy, không phải là có mưu đồ gì chứ?
- Không có...!
Trí Hoằng đại sư an tĩnh nhìn hắn:
- Mấy vấn đề này ngươi không nên hỏi ta, ta không biết... Bất quá chỉ có một chút thôi nhưng mà ta có thể khẳng định, ta đối với ngươi tuyệt đối không có ý xấu.
- Thế chùa Bạch Mã thì có hả?
Lý Vân sờ sờ mũi:
- Ý của ngươi muốn nói là vậy phải không?
Hắn nhún nhún vai:
- Đừng nên tính toán trên người ta nha…
- Sẽ không...!
Trí Hoằng đại sư cười nói.
- Bang bang...!
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa. Lý Vân suy đoán, hẳn là Tuệ Viễn tiểu hòa thượng. Lão hòa thượng có dặn không ai được quấy rầy mà.