Lý Vân gật đầu tán thành. Hắn âm thầm cười, cái này đúng là việc tốt. Bất quá, hắn nghĩ, vạn nhất có xung đột lớn, hắn rốt cuộc nên đứng về phía nào?
Chẳng phải tiên nữ nói cô ấy là vợ chưa cưới của hắn sao: Chính mình phải chăng nên thay mặt cô ấy đứng ra nói chuyện. Nhưng chùa Bạch Mã lâu nay vẫn luôn hành động chính nghĩa, hơn nữa mấy năm nay lão hòa thượng đối với hắn cũng không tệ. Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Vân cũng có chút khó xử.
- Sư tôn, vị nữ thí chủ kia không phải nói chùa Bạch Mã chúng ta giam lỏng vị hôn phu của nàng sao...
Lúc này, đệ tử của lão hòa thượng từ trên sườn núi chạy tới, vội vàng nói rõ tình huống cho sư phụ. Trong lời nói tràn ngập sự ủy khuất.
Trí Hoằng đại sư nghe vậy, ánh mắt vô ý thức chuyển hướng về Lý Vân. Lý Vân sắc mặt hơi ngượng ngập:
- Không liên quan đến ta, ta cái gì cũng không biết...
Sườn núi bên kia sư đệ của hòa thượng Trí Hoằng là Trí Không hòa thượng, cũng là một vị cao tăng đắc đạo. Là Giới Luật Đường trưởng lão của chùa Bạch Mã. Thái độ làm người chính phái, quang minh, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, rất có nguyên tắc. Các đệ tử của chùa Bạch Mã đối với ông đều thể hiện sự kính sợ và lễ phép. Có người nói hắn, một thân Phật hiệu cùng tu vi có thể so sánh với Trí Hoằng đại sư.
- Tiên tử, đừng tiếp tục quấy rầy, bằng không lão nạp thật sự không khách khí...!
Trí Không đại sư đã sớm nhìn ra cô gái này là tiên tộc huyết mạch thức tỉnh. Cho nên xuất thủ vẫn còn khách khí. Vậy mà người ta cũng càng đánh càng ngoan độc. Trong lòng không khỏi có chút tức giận. Đương nhiên, Trí Không cũng không biết thân phận chân thật của tiên tử
Nữ nhân khẽ nhíu đôi mi thanh tú, sắc mặt có chút âm lãnh, trầm giọng nói:
- Các người là loại hòa thượng gì, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp. Dối trá, giả nhân, giả nghĩa...
Nghe nữ nhân mắng, cao thủ chùa Bạch Mã ở xung quanh sắc mặt tím lại, tất cả đều gầm lên, muốn đi tới giáo huấn nữ nhân này. Nhưng bị Trí Không phất tay ngăn lại.
Nếu cô gái này là Yêu tộc Trí Không hòa thượng tự nhiên không nói hai lời, hàng yêu trừ ma là bổn phận nhưng người ta lại là tiên tộc, tuy rằng thái độ của nàng không tốt, nhưng Phật môn là phân rõ phải trái đúng sai, cũng không thể giống như nàng quậy tung lên.
Trí Không đại sư ho nhẹ hai tiếng:
- Tiên tử, ngươi luôn miệng nói chùa Bạch Mã chúng ta giam lỏng vị hôn phu của ngươi, ngươi có chứng cớ gì?
- Đương nhiên là có, ngươi để cho ta ra phía sau viện lục soát một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Nữ tử cao giọng nói.
Trên đỉnh núi, Lý Vân sờ sờ cằm, nhìn Trí Hoằng đại sư cười tủm tỉm:
- Xem ra đây là một tiên nữ si tình a…Bất quá, ta rất khó hiểu, rốt cuộc là ai nói với nàng, ta bị các ngươi giam lỏng?
- Chẳng lẽ là có người cố ý muốn chùa Bạch Mã cùng tiên nữ ác chiến?
Lý Vân bộ dạng giống như Sherlock Holmes, cười hắc hắc nói:
- Không phải là Yêu tộc chứ? Cũng có thể là Thần Ma ở phương tây không chừng.
Lão hòa thượng gật đầu, cùng Lý Vân sóng vai mà đi, rất nhanh đã đi tới nơi đang tranh đấu. Lúc này, Hải Quỳnh cùng bên Trí Không đang ác chiến. Bất quá song phương rõ ràng đều có điều cố kỵ, ai cũng không ra sát chiêu.
Mắt thấy sự tình vẫn còn trong vòng khống chế, Trí Hoằng đại sư trong mắt hàm chứa đạo tinh mang bắn thẳng đến:
- Hải Quỳnh tiên tử, đã lâu không gặp. Gần đây vẫn tốt chứ?
Lập tức, Trí Hoằng đại sư hướng tới Trí Không hòa thượng nói ra:
- Sư đệ, nhanh chóng lui xuống, đây là Hải Quỳnh tiên tử, không được vô lễ...
Hải Quỳnh tiên tử sắc mặt hòa hoãn, đôi lông mi hình lá liễu nhếch lên, đối với Trí Hoằng hòa thượng cười nói:
- Lão hòa thượng, ngươi cuối cùng cũng chịu mang vị hôn phu của ta đi ra. Ngươi thức thời nhanh chóng thả. Bằng không, hừ. Đừng trách ta không khách khí.
- Làm càn!
Trí Không khẽ quát một tiếng, nhướng mày:
- Tiên tử, sư huynh ta đối với ngươi khách khí, ngươi không cảm ơn, trái lại ăn nói ác độc, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng chùa Bạch Mã chúng ta dễ bị ăn hiếp thế ư.
Nếu là tiên tộc một vạn năm trước, Trí Không hòa thượng tự nhiên không dám như vậy. Thế nhưng hôm nay Tiên Yêu tộc suy tàn, không có gì vực dậy nổi.
- A di đà phật...!
Trí Hoằng đại sư sắc mặt trầm xuống, đối với Trí Không nói:
- Không được vô lễ, mau lui xuống, sự tình ở đây để ta xử lý.
Trí Không nghe vậy, lập tức mang theo đệ tử Giới Luật đường lui về phía sau Trí Hoằng đại sư.
- Hòa thượng, thả vị hôn phu của ta ra...
Hải Quỳnh mắt hạnh trợn tròn:
- Các ngươi nếu dám thương tổn chàng, ta không để yên cho các ngươi...
Lý Vân cùng Trí Hoằng hòa thượng sóng vai đứng chung một chỗ. Nghe Hải Quỳnh nói như vậy, trong lòng có chút xấu hổ, trên trán có chút mồ hôi lạnh ứa ra. Cái vị tiên nữ này không phải trợn mắt nói lời bịa đặt chứ? Chính mình đâu bị giam lỏng.
- A di đà phật...!
Trí Hoằng hòa thượng cười nói:
- Hải Quỳnh tiên tử, lão nạp không phải là Pháp Hải... Lý Vân cũng chẳng phải là Hứa Tiên, ngươi cũng không cần học cô nàng Bạch nương tử. Ngươi xem Lý Vân giống như bị ta giam lỏng sao? Tiên tử, ta nghĩ giữa chúng ta tồn tại hiểu lầm.
- Hừ!
Hải Quỳnh tiên tử liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không cần bộ làm tịch, ngươi nói ngươi không phải Pháp Hải? Ta xem ngươi cùng Pháp Hải không có gì khác nhau. Đem vị hôn phu của ta thả ra, việc hôm nay chúng ta bỏ qua. Bằng không, đừng trách ta trở mặt. Hòa thượng, đừng nghĩ chùa Bạch Mã các người tài giỏi, nếu ta thật nảy sinh ác ý, các ngươi có tính là cái gì. Trong xã hội loài người có một câu nói rất đúng.. "Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa".
Đừng xem chúng ta tiên tộc đã xuống dốc, mà đối với chúng ta có thể coi thường.
Lý Vân cùng hòa thượng hai mặt nhìn nhau, đều xuất hiện nghi ngờ trong lòng. Tiên nữ Hải Quỳnh, xem ra đúng là bị người lừa tới. Bằng không làm sao lại một mực khăng khăng Lý Vân chính là đang bị giam lỏng.
Bên kia Trí Không hòa thượng, cái đầu hơi nghiêng nghiêng, yên lặng nhìn mọi thứ.
- Tiểu tử, vẫn còn đứng ngu ngốc ở đấy làm cái gì a... Mau tranh thủ thời gian giải thích, nếu không chúng ta thực sự mang oán.
Trí Hoằng đại sư nghiêng đầu nhìn về phía Lý Vân.
Nói thật, chùa Bạch Mã cũng không phải sợ Hải Quỳnh tiên tử. Chẳng qua lúc này đang là thời buổi rối ren, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
- Tiên nữ đồng chí, hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.
Lý Vân cũng không muốn sự tình càng ngày càng rối rắm, miễn cho hắn đến lúc đó bị kẹp ở giữa khó xử, đấy không phải phong cách của hắn.
- Ta là tự mình tới đây, cùng chùa Bạch Mã không có vấn đề gì. Ta hoàn toàn tự do, cũng không có bị bất luận hạn chế gì. Hơn nữa, ta cùng Trí Hoằng đại sư là bằng hữu. Cô xem việc này, có thể nhân nhượng hay không?
Lý Vân cợt nhả nói. Trong lòng thầm vui thích, âm thầm suy nghĩ, chính mình so với Hứa Tiên mặt mũi thật lớn a, đằng kia bất quá chỉ là một cô nàng xà tinh, nhưng đây là tiên tử hàng thật giá thật a.
Trong lòng đang thầm cười, đột nhiên nghe được Hải Quỳnh tiên tử quát lạnh một tiếng:
- Hòa thượng già, ngươi đừng cho là ta không biết, vị hôn phu của ta nói xong mấy lời đó tất cả đều là ngươi ngầm ép buộc. Hắn hiện tại hoàn toàn bị các ngươi khống chế. Nhẫn nại của ta có hạn, hi vọng ngươi mau chóng làm ra lựa chọn sáng suốt.
Lời này vừa nói ra, Lý Vân thật không còn biết nói cái gì nữa.
Trí Hoằng đại sư cũng không biết nói cái gì.
Trí Không hòa thượng cùng những người xung quanh lông mày đều nhíu lại. Trong mắt chợt hiện lên một tia hung ác. Chùa Bạch Mã chưa từng đối với ai khách khí như vậy. Tiên tử thì như thế nào? Tiên tử thì có thể không nói đạo lý sao?
- A di đà phật...!
Trí Hoằng đại sư tuyên một tiếng Phật hiệu, lập tức nhìn Hải Quỳnh nói:
- Tiên tử, ta xem ngươi không phải đến vì cứu người, ngươi đến là cố ý gây sự.