Trí Không hòa thượng có chút không giải thích được, nói:
- Còn mời sư huynh chỉ điểm thêm
Trí Hoằng đại sư hít sâu một hơi, nhìn khoảng không nơi chân trời xa, ra vẻ cao thâm nói:
- Hải Quỳnh tiên tử đang diễn trò cho người khác xem.
Trí Không hòa thượng lần thứ hai sững sờ một chút, ở tại đây ngoài Lý Vân cùng Hải Quỳnh, chỉ còn có hai hòa thượng bọn họ, chẳng lẽ tiên tử này muốn gợi tình hòa thượng chúng ta? Thời buổi này tiên tử cũng thật xấu xa quá đi.
- A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi…
Trí Không đại sư vì dự đoán của mình mà thấy xấu hổ, vội vàng dụng thanh tâm chú, liên tục hô tội lỗi.
- Trí Không, Hải Quỳnh tiên tử tổn hao tâm trí không phải vì chúng ta, mà vì người khác.
Trí Hoằng đại sư sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói rằng:
- Nếu như ta cảm giác không nhầm, ở ngay phía trước, có vài kẻ đang nhìn trộm. Mà người kia có thể là người mà Hải Quỳnh tiên tử quen biết, bằng không nàng cũng sẽ không phải tổn hao tâm trí đến thế.
Trí Không hòa thượng nghe vậy, sắc mặt kinh hãi:
- Thần thánh phương nào, vì sao chúng ta một chút cảm ứng cũng không ra? Sư huynh, hay là tại ngươi nhạy cảm quá?
- Không đâu!
Trí Hoằng đại sư lần thứ hai nhìn bầu trời phía xa, trầm giọng nói:
– Ta đang suy nghĩ, người kia là vì Hải Quỳnh tiên tử mà đến, hay là vì chùa Bạch Mã của chúng ta mà tốn công. Khả năng đầu tiên tựa hồ cao hơn chút, Trí Không, khoảng thời gian này nhớ cảnh báo đệ tử, môn hạ gia tăng tần suất đề phòng, không thể có chút lơ là nào cả.
- Sư huynh yên tâm, Trí Không biết phải làm sao.
Dừng một chút, Trí Không lại hỏi:
– Sư huynh, vậy ngươi thử nói xem, người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Là Tiên Yêu, hay là thần ma ở Phương Tây. Ngay cả ta mà cũng không cảm ứng được khí tức của hắn, có thể thấy được hắn không hề đơn giản.
- Hiện tại còn không biết, bất quá đích xác hắn rất mạnh.
Trí Hoằng thở dài nói
– Ta nghĩ Hải Quỳnh tiên tử hẳn là rõ ràng nhất, nếu cần thiết, có thể ta sẽ bảo Lý Vân hỏi thăm rõ ràng một chút.
- Thời buổi rối loạn a
Trí Hoằng đại sư yếu ớt thở dài.
- Sư huynh… có câu không biết có nên nói hay không.
Trí Không khoát khoát tay, ra hiệu cho đệ tử Giới Luật đường thối lui.
- Sư huynh đệ chúng ta bao năm nay, còn có cái gì khó nói nữa.
Trí Hoằng đại sư hơi nghiêng đầu chuẩn bị nghe.
Trí Không hòa thượng cúi đầu sắp xếp một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói:
- Sư huynh, thế cục bây giờ, chính xác như lời ngươi nói, là thời buổi loạn lạc, rối ren. Ta cảm thấy tốt nhất sư huynh không nên cùng tên đại yêu Lý Vân kia quá thân thiết. Tuy rằng hắn còn giữ thái độ giống người, nhưng yêu vẫn mãi là yêu. Ta cảm giác, hắn vị tất có thể tẩy sạch nghiệp chướng, gọn gàng chướng ngại, đạt thành chính quả. Yêu vẫn hoàn yêu, ngay cả Đấu Chiến Thắng Phật trong truyền thuyết, mặc dù đã quy y cửa phật, tu thành chính quả, nhưng bản chất vẫn chỉ là yêu.
- Cũng không hẳn là như thế.
Trí Hoằng đại sư khóe miệng hơi mỉm, nói:
- Sư đệ, ngươi tính tình quá nóng nảy, luôn chỉ nhìn thấy bề ngoài, mà không cảm nhận bản chất bên trong. Cùng Lý Vân dây dưa cùng nhau, đây là chuyện tốt. Hiện tại, ta không thể nói rõ với ngươi, ngày sau ngươi sẽ minh bạch.
- Lý Vân có thể tu thành chính quả hay không, ngươi không thể nhìn ra hay sao? Hắn qua lại chùa Bạch Mã, cũng không hề bị Hạo Nhiên Chính Khí của Phật môn quấy nhiễu, điều này cho thấy hắn công đức vô lượng.
Trí Hoằng đại sư nói tiếp:
- Ta cùng Lý Vân có tam thế ân oán, khoảng cách giữa chúng ta đúng là mơ hồ không rõ.
- A di đà phật
Trí Không hòa thượng thấp giọng đọc một câu phật hiệu, sau đó lập tức nghiêm mặt:
- Trí Không thụ giáo, tất cả đều do sư huynh làm chủ
…
Sau khi đưa Hải Quỳnh tiên tử ăn cơm ở một quán ăn nhanh trong thôn, Lý Vân đề nghị vào nhà nghỉ nói chuyện. Tiên tử cũng chẳng buồn phản đối chuyện này.
Chỉ riêng việc cho tiên nữ ăn đồ ăn nhanh là đã thấy Lý Vân keo kiệt đến mức nào.
Vừa vào cửa, Hỏa yêu Vương Đại Sơn quay lại cười với hắn một cách mập mờ:
- Ngươi đi cùng một người đẹp, bà chủ sẽ rất phiền lòng đó nha.
Hải Quỳnh tiên tử nghe vậy, trừng mắt nhìn hỏa yêu. Hỏa yêu trực giác nhạy bén, trong khoảnh khắc trở nên lạnh cứng, chả khác gì đang ở trong hầm băng. Tình huống này đối với một hỏa yêu thật đúng là khổ sở.
Vương Đại Sơn vội vàng gật đầu, lập tức bỏ đi. Người đẹp đều không dễ trêu a.
Vương Trân Trân tựa hồ không ở nhà, Lý Vân liền dẫn Hải Quỳnh tiên tử trực tiếp lên tầng ba. Sau khi vào cửa, Lý Vân kéo ghé mời Hải Quỳnh tiên tử ngồi, đồng thời tha thiết mời nàng một chén hồng trà. Hồng trà này hắn lấy ra từ chỗ cô nàng Cửu vĩ hồ.
- Tiên nữ…, nàng đã nghĩ thông chưa, nếu thông rồi có thể nói cho ta biết chăng?
Lý Vân mắt tỏa rực tia chờ mong.
Tiếp nhận ché trà, Hải Quỳnh tiên tử dời ánh mắt về hướng Lý Vân, trầm giọng nói:
- Vân, xin lỗi, em nhớ anh không phải là hiểu lầm, anh nếu muốn biết chuyện trước kia, em cũng đã nói rồi là do thời cơ chưa tới, thực sự chưa thể nói. Ngày hôm nay tìm anh, em là có chuyện trọng yếu muốn nói, anh sắp gặp chút phiền phức.
- Vậy là sao?
Lý Vân sắc mặt trầm xuống
- Sự tình là như thế này, có người coi anh là tình địch, cho nên khả năng cao hắn sắp tới tìm anh gây phiền phức. Anh nhất định phải có chuẩn bị, tâm lý phải vững vàng để ứng phó.
Hải Quỳnh tiên tử cười nói tiếp:
- Vốn là anh không cần sợ hắn, nhưng sức chiến đấu của anh bây giờ vô pháp thắng hắn.
- Tình địch?
Lý Vân da đầu tê dại, cảm xúc hiện giờ như là đi mua hàng kiểu mua một tặng một. Tư chất như hắn lại tự nhiên có bà vợ trên trời rơi xuống, rồi tự nhiên được tặng thêm thằng tình địch vớ vẩn nào đó.
- À quên, hắn là người, yêu, hay là tiên?
Lý Vân ngẩng đầu hỏi:
– Không phải là Thần Ma phương tây đó chứ? Trước đây cô từng giao hảo với cả bên ấy à?
- Là tiên tộc…!
Hải Quỳnh vội vàng giải thích:
- Vân, anh nghe em nói,, em chỉ thích một người, đó chính là anh, lòng của em chỉ chứa được một người mà thôi. Trừ anh ra, bất luận là ai cũng không làm nội tâm em rung động, cho dù đó là loại nam nhân nào chăng nữa. Hắn hoàn toàn là tự tác đa tình thôi.
- Đợi chút, cô từ từ hãy tỏ thái độ ấy.
Lý Vân cắt đứt lời nói của tiên nữ, tức giận hỏi:
- Đối phương rốt cục lợi hại ra sao? Muốn giết ta không?
- Cái này thì em không rõ, em chỉ biết là hắn rất hận anh.
Hải Quỳnh tiên tử nói tiếp:
- Hắn hận không thể gặp anh rồi rút gân, bẻ cốt, lột da… Hơn nữa, hắn lại lòng dạ thâm sâu, em sợ anh bị thiệt thòi, anh là người thành thật a.
Lý Vân nghe vậy, âm thầm kêu khổ.
Hôn thê gì như vầy, rõ ràng là phiền phức mà.
- Cái này, tiên nữ đồng chí, tôi nghĩ phải nói một chút cảm thụ của mình.
Lý Vân hắng giọng, nghiêm mặt nói:
- Cô xem, tôi hiện tại đã mất trí nhớ, trước đây dù cô nói chuyện gì, làm chuyện gì, tôi cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại, chúng ta dù mới gặp mặt, nhưng cũng không phải rất thân thiết. Như vậy đi, cô nói với vị tình địch kia của tôi ấy, nói rằng tôi mất trí nhớ, sự tình trước đây không thể nói được, nhớ còn không nổi. Ân ân oán oán, tốt nhất giải quyết đi.