Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 129: Dám đùa bỡn ta?



Sắc mặt Trần Phong khẽ trở nên nghiêm trọng, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, hiển nhiên là kinh ngạc một chiêu kiếm của Lâm Thần vừa nãy đã giết chết yêu thú cấp bôn bậc thấp.

- Được rồi, tiếp tục đi thôi.

Ngao Hân nhìn hai người Dương Nhất Phàm một lát, thấp giọng nói. 

Thực lực lâm Thần như thế nào Ngao hân cũng không được rõ lắm, nhưng nàng biết thực lực của lâm Thần tuyệt đối không thấp hơn hai người Dương Nhất Phàm, thậm chí còn có thể vượt qua.

Trải qua một chiêu giết chết yêu thú cấp bốn bậc thấp lúc nãy, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong đã hoàn toàn ngậm miệng lại, nắm giữ thực lực một giây chém chết yêu thú cấp bốn bậc thấp, lâm Thần tuyệt đối không phải đơn giản. Phải biết rằng, mặc dù một ít võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ cũng sẽ không nhất định có thể giết chết yêu thú cấp bốn bậc thấp tỏng một giây.

Mặt Lâm Thần không có cảm xúc, chậm rãi thu hồi hàn Thiết kiếm, cùng ba người Ngao Hân đi vào Mặc Liên sơn. 

Không lâu sau, lại có một con yêu thú cấp bốn bậc thấp xuất hiện, chặn lại đường đi của bốn người.

Nơi đây cũng là nơi hơi sâu của Mặc Liên sơn, yêu thú cấp bốn rất nhiều, võ giả không đủ thực lực cũng không dám đi tới nơi này.

Dường như là có ý định biểu diễn thực lực của mình, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong đều hừ nhẹ một tiếng, từng người đều sử dụng võ kỹ hướng về đầu yêu thú cấp bốn bậc thấp kia công kích. 

Hai người đều là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, thực lực không cần nghi ngờ, dưới sự công kích của hai người, yêu thú này bị chém chết trong chớp mắt.

Chém giết xong con yêu thú này lại hướng bên trong đi tới, hao tốn thời gian ba ngày, bốn người Lâm Thần rốt cuộc cũng rời khỏi được phía ngoài dãy Mặc Liên sơn đi đến biên giới tương giao với chỗ sâu nhất.

Gào... 

Rống...

Từng âm thanh rống giận của yêu thú truyền đến khiến bốn người Lâm Thần đều biến sắc.

Càng đi về phía trước thì chính là nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn rồi, mà bên trong yêu thú xuất hiện thấp nhất cũng là yêu thú cấp bốn trở lên, nếu tiếp tục đi vào bên trong sẽ có yêu thú cấp sáu qua lại xuất hiện. 

Nếu gặp phải yêu thúc bậc này, bốn người lâm Thần cho dù đồng tâm hiệp lực cũng khó mà chống đỡ.

- Ngươi cẩn thận một chút.

Ngao Hân liếc nhìn Lâm Thần, thấp giọng nói một câu, chậm rãi hướng phía trước đi vào nơi sâu nhất của Mặc Liên sơn. 

Ngao Hân tận lực áp chế khí tức trên người xuống thấp nhất, vẻ mặt cảnh giác đến cực điểm. Dù sao nơi đây cungxl là nơi sâu của Mặc Liên sơn, nếu không cẩn thận thì mặc dù là Thiên Cương cảnh đỉnh cao cũng có khả năng chết ở nơi này.

Lâm Thần nở nụ cười gật đầu một cái, cũng đi theo Ngao Hân.

Một bên khác, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên một vẻ lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, cũng theo phía trước đi vào một khu rừng rậm rạp. 

Một mảnh rừng rậm rạp, so với khu rừng lúc trước Lâm Thần đi ngang qua càng âm u hơn, mấy ngàn đại thụ ngàn trượng che khuất trời xanh, lít nha lít nhít cành lá che khuất cả bầu trời, dường như không còn nhìn thất được ánh mặt trời.

Toàn bộ bốn người đè thấp khí tức trên người, mười phần cảnh giác, một bên cất bước một bên quan sát phòng ngừa có yêu thú đột kích bất ngờ.

Uống... 

Sau nửa canh giờ, Dương Nhất Phàm rút trường kiếm ra, một chiêu chém giết một con yêu thú cấp cao, nơi đây là nơi sâu xa của Mặc Liên sơn, Dương Nhất Phàm cũng không dám lưu lại ở nơi này quá lâu, sau khi lấy nội đan của yêu thú ra liền biến mất tại chỗ theo Lâm Thần, Ngao Hân và Trần Phong tiếp tục đi về phía trước, cho tới những yêu thú cấp bốn và những tài liệu khác cũng không dám lấy nữa.

Dù sao Dương Nhất Phàm chém giết con yêu thú kia đã chảy ra rất nhiều máu tươi, thông qua mùi máu tươi có thể hấp dẫn đến một lượng lớn yêu thú, một khi bị yêu thú cấp bốn vây quanh, cho dù thực lực của Dương Nhất Phàm mạnh mẽ cũng sẽ chết ở đây.

Đi một ngày một đêm, bốn người Lâm Thần lần lượt chém giết không ít yêu thú, từng người lấy được rất nhiều nội đan yêu thú cấp bốn. Sắc mặt bốn người khá ểu oải, y phục trên người bị cành cây xung quanh cáo xé rách nát, bộ dáng vô cùng chật vật. 

- Ồ...

Lâm Thần đi giữa bốn người bỗng nhiên quay đầu, hắn khẽ ồ lên một tiếng, trong mắt hiện lên một vẻ kinh dị.

- Làm sao vậy? 

Nghe được Lâm Thần ồ lên một tiếng, trong lòng Ngao Hân căng thẳng, nơi đây là nơi sâu xa của Mặc Liên sơn, nếu gặp phải yêu thú cấp bốn thì còn tốt, một khi gặp phải yêu thú cấp năm thì bốn người sẽ phải chiến đấu một phen.

Có điều Ngao Hân còn chưa kịp hỏi thì thân hình Lâm Thần đã lóe lên, xuất hiện ở phía ngoài bên trái khoảng trăm thước bên dưới một câu đại thụ.

Cây đại thụ cực kỳ tươi tốt, phía dưới mọc ra một bụi cây rậm rạp, Lâm Thần luồng tay vào trong bụi cây, tay hơi dùng sức nhất thời một đóa hồng hoa xuất hiện trong tay hắn. 

- Hồng Linh hoa.

Nhìn thấy trong tay Lâm Thần đang cầm một hồng hoa yêu diễm, hai mắt Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong lóe ra một tia tham lam.

Linh thảo bình thường chia ra linh thảo bình thường cùng linh thảo đặc biệt. Niên đại của linh thảo chính là thời gian các loại linh thảo sinh trưởng, sinh trưởng càng lâu thì dược hiệu càng cao, càng hiếm thấy. 

Cho tới linh thảo đặc biệt hoàn toàn khác với linh thảo bình thường. Bên trong linh thảo đặc biệt thuộc về thời gian, địa điểm linh thảo nở hoa, quan trọng hơn là công hiệu của Hồng Linh hoa.

Công hiệu lớn nhất của Hồng Linh hoa là cải thiện tư chất của võ giả, có thể bức các tạp chất trong cơ thể ra ngoài, khiến cho võ giả từ nay về sau tu luyện càng nhanh hơn. Đương nhiên, võ giả có thiên phú, Hồng linh hoa không thể thay đổi sức lĩnh ngộ của võ giả, nhưng cho dù vậy, Hồng Linh thảo cũng bị hét giá trên trời, mà lại cực kỳ hiếm thấy.

Ngao Hân hơi sững sờ, sắc mặt có hơi ao ước nhìn Lâm Thần nói: 

- Lâm Thần, ngươi lmf sao lại phát hiện được bụi Hồng Linh hoa này?

- May mắn thôi.

Lâm Thần cười ha ha, cầm Hồng Linh thảo trong tay cẩn thận bỏ vào trong Trữ Vật Linh Giới. Từ khi bắt đầu tiến vào trong Mặc Liên sơn Lâm Thần vẫn thả ra linh hồn lực, lấy hắn làm trung tâm bao phủ phạm vi trăm mét, tất cả hoàn cảnh trong phạm vi đó Lâm Thần đều nhìn thấy rõ ràng. 

Trước khi hắn tới nơi này, lâm Thần cũng phát hiện không ít linh thảo, có điều tất cả đều là linh thảo niên đại thấp, chỉ là linh thảo bình thường nên Lâm Thần cũng không có hái.

Mà khi đi tới nơi này, linh hồn lực của Lâm Thần vừa vặn đảo qua Hồng Linh hoa, nếu như hắn đi về phía trước thêm vài bước sẽ liền bỏ qua cơ hội hái Hồng Linh hoa.

Nghe Lâm Thần nói xong, Ngao Hân có hơi sững sờ, có điều nàng cũng không nói tiếp, bỗng dưng một âm thanh vang lên: 

- Lâm Thần, ngươi ra giá đi, đóa Hồng Linh hoa này ta muốn.

Liền nhìn thấy Dương Nhất Phàm đứng tại hỗ, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Lâm Thần, trong miệng nói lớn.

Vẻ mặt Trần Phong lại đố kỵ. Hai người bọn họ thiên phú đều rất tốt, là thiên tại cấp cao, nhưng bàn về độ tu luyện cũng không có nhanh hơn đệ tử bình thường là bao nhiêu, dù sao hai người ngộ tính cũng cao, nếu như bọn họ có được đóa Hồng Linh hoa này thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn một cấp độ. 

Nghe vậy, Lâm Thần liếc mắt nhìn Dương Nhất Phàm một cái, lạnh lùng nói:

- Năm triệu linh thạch hạ phẩm, nếu ngươi muốn ta cho ngươi.

- Ngươi... 

Dương Nhất Phàm sững sờ, sắc mặt có chút tức giận nhìn Lâm Thần. Năm triệu linh thạch hạ phẩm, đùa gì vậy chứ, hắn làm sao có thể lấy ra được năm triệu linh thạch hạ phẩm. Mạc dù một vài gia tộc lớn cũng không có cách nào lấy ra một lần năm triệu linh thạch hạ phẩm như vậy.

Biết rõ chính mình không có khả năng lấy ra số lượng linh thạch như vậy, lâm Thần còn ra cái giá này, hắn là có ý gì?

Đè nén bất mãn trong lòng, Dương Nhất Phàm tiếp tục nói: 

- Rẻ hơn một ít được không, như vậy quá nhiều.

Lâm Thần khẽ lắc đầu nói:

- Vậy thì không có biện pháp, ta giữ lại dùng vậy. 

Nếu lâm Thần sử dụng Hồng Linh hoa thì tư chất thân thể hắn đều tăng lên, đồng thời tốc độ tu luyện cũng tăng lên.

Vẻ mặt Dương Nhất Phàm giận dữ, nói nửa ngày căn bản là lâm Thần không muốn bán, hắn lạnh lùng nói:

- Lâm Thần, ngươi có ý gì. Không muốn bán thì cứ nói thẳng ra, hà tất gì ra giá trên trời để đùa bỡn ta? 

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thần lạnh lẽo nói:

- Hồng Linh hoa này có thể tăng cao tư chất, tăng nhanh độ tu luyện, đây chính là vô giá, nói năm triệu linh thạch hạ phẩm chính là xem ngươi là sư huynh đồng môn của ta, nếu như ta mang Hồng Linh hoa này đi bán đấu giá, giá bán ra tuyệt đối không phải là năm triệu linh thạch hạ phẩm.

Đối với võ giả mà nói, quan trọng nhất là tư chất cùng thiên phú, muốn nâng cao tư chất cần linh thảo vô cùng quý giá, mà võ giả sau khi nâng cao tư chất thì koong những tốc độ tu luyện sẽ tăng lên mà còn có thể tiết kiệm được một số lượng lớn linh thạch để mua đan dược. 

Đối với nhiều võ giả mà nói, linh thảo có thể nâng cao tư chất chính là bảo vật vô giá.

Sắc mặt Dương Nhất Phàm nhất thời trắng xám, nháy mắt lại tái nhợt, đứng tại chỗ không dám nói câu nào nữa.

Sắc mặt Trần Phong lại hơi thay đổi nhìn Lâm Thần một cái lại quay qua nhìn Dương Nhất Phàm, hắn vốn dĩ muốn mua lại Hồng Linh hoa của Lâm Thần, ai ngờ Dương Nhất Phàm lại mở miệng trước, bởi vậy hắn không thể mở miệng, giờ khắc này nghe được Lâm Thần ra giá trên trời như vậy, ao ước trong lòng Trần Phong nhất thời bị dập tắt, không để ý đến Hồng Linh hoa nữa. 

Dù sao thiên phú của Trần Phong cũng không tệ, nhưng muốn gia tộc hao phí năm triệu linh thạch hạ phẩm mua một đóa Hồng Linh hoa cho hắn nâng cao tư chất thì không có khả năng, trừ khi Trần Phong ở trong đại hội nội môn đạt được danh hiệu đệ nhất, uy danhvang khắp Nhạn Nam vực.

- Được rồi, Lâm Thần có thể có được Hồng Linh hoa là vận khí của hắn, nhiệm vụ quan trọng hơn, chúng ta tiếp tục đi.

Thấy tình hình như vậy, Ngao Hân hướng ba người Lâm Thần nói. 

Lâm Thần khẽ gật đầu, đi theo phía sau Ngao Hân vào trong rừng rậm.

Mà sắc mặt Dương Nhất Phàm vẫn rất khó coi, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Lâm Thần, trong mắt tràn đầy oán hận. Thấy thế, Trần Phong khẽ lắc đầu thấp giọng nói:

- Đi thôi, nói không chừng phía trước còn có linh thảo tốt hơn, đến trước Lâm Thần không phải là được rồi sao. 

Nghe Trần Phong nói xong, vẻ mặt Dương Nhất Phàm hơi hòa hoãn một ít, không nói lời nào cùng Trần Phong tiếp tục bước về phía trước.

Bốn người đi rất nhanh, đúng như Trần Phong nói, trong lúc bốn người Lâm Thần ở đây đã phát hiện ra không ít linh thảo đều là niên đại mấy trăm năm, có điều so với Hồng Linh hoa mà lâm Thần hái được vẫn kém hơn không ít.

Hai ngày sau, trong rừng rậm. 

Lâm Thần, Ngao Hân, Dương Nhất Phàm cùng Trần Phong ngồi xổm trên một cây đại thụ, vừa nghỉ ngơi vừa cảnh giác nhìn bốn phía.

Mấy ngày qua, bốn người Lâm Thần đi một mạch vào sâu trong Mặc Liên sơn, hiện tại bốn người cũng không dám đi tiếp về phái trước, nếu tiếp tục đi về phía trước e là bốn người cũng sẽ chết.

May mắn là do bốn người vô cùng cẩn thận, cảnh giác, gặp phải yêu thú đều né qua, mà yêu thú bọn họ gặp phải đẳng cấp thấp nhất cũng đã là cấp bốn bậc cao. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.