Từng tiếng rống giẫn dữ của yêu thú phát ra từ phía sau, có điều Lâm Thần không quay đầu lại, cố hết sức lao nhanh về phía trước.
Lâm Thần lúc này đã thi triển Thanh Vân bộ, Thanh Vân bộ là thân pháp Hoàng Mịch trung cấp, thích hợp cho việc chạy trốn gấp rút, lúc này Lâm Thần đã tu luyện đến cảnh giới đại thành, hơn nữa thân pháp mà hắn thi triển ra cũng không thua gì so với Hoàng Mịch đỉnh cao.
Thêm vào đó Lâm Thần là người đầu tiên phát hiện ra điểm không đúng, do đó mà bỏ chạy, lúc này hắn là một trong số bốn người chạy nhanh nhất về phía trước. Mà phía sau hắn là Dương Nhất Phàm, thân pháp Dương Nhất Phàm rõ ràng tu luyện có hơi cao cấp, tốc độ của hắn rất nhanh, cũng không kém so với Lâm Thần.
Phía sau nữa là Ngao Hân, thực lực của Ngao Hân cũng không còn nghi ngờ gì nữa, mặc dù nàng chỉ sử dụng một loại thân pháp bình thường, tốc độ của nàng cũng rất nhanh, phía sau Ngao Hân là Trần Phong, mặc dù thân pháp của Trần Phong không giỏi nhưng tu vi, thực lực của hắn lại nằm ở trong đó, tốc độ của hắn cũng không chậm.
Có thể nói, tốc độ duy trì bốn người đều là như nhau, cách biệt không phải là rất lớn.
Nhưng nếu bốn người duy trì tốc độ như thế này thì sớm muộn cũng bị Cự Linh Mãng đuổi kịp!
Cự Linh Mãng đó tốc độ cũng không phải là giỏi, nhưng nó dù sao cũng là yêu thú cấp năm bậc cao, tốc độ di chuyển của nó chậm hơn rất nhiều so với yêu thú cùng cấp, nhưng cũng có thể sánh ngang bằng với võ giả Thiên Cương cảnh.
Trần Phong chạy sau cùng nhất quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía sau, nhưng mà vừa nhìn thấy hắn không khỏi sợ giật bắn người. Hắn nhìn thấy thân hình của Cự Linh Mãng đó, hướng phía trước một vạch liền mấy nghìn mét, tốc độ rất nhanh đang rút ngắn cự ly với bên này.
E là không mất quá nhiều thời gian, bốn người bọn họ sẽ bị con Cự Linh Mãng đuổi kịp.
Mà bị con Cự Linh Mãng này đuổi kịp thì e là bốn người này không có cách gì chống đỡ nổi. Cho dù bọn họ ra sức ngăn cản cũng không có cách công kích lại con yêu thú cấp năm bậc cao này. Và xung quanh còn rất nhiều con yêu thú cấp năm bậc thấp khác xúm lại ở đám sương mù, cũng đang lao như điên về phía bên này cách con Cự Linh Mãng không xa.
Bất kể là Cự Linh Mãng, hay là rất nhiều yêu thú cấp năm bậc thấp thì bốn người Lâm Thần cũng không thể chống cự nổi.
Ti ti...
Nọc rắn trong miệng Cự Linh Mãng không ngừng phun ra nuốt vào, tốc độ rất nhanh điên cuồng đuổi theo phía bốn người Lâm Thần.
Trần Phong chạy cuối cùng nhất mặt cũng toát đầy mồ hôi, yêu thú cấp năm bậc thấp hắn cũng đã từng đối phó nhiều, nhưng nếu hắn bị Cự Linh Mãng đuổi kịp thì chắc chắn chỉ có chết.
- Chờ ta, chờ ta với!
Trong tình thế cấp bách, Trần Phong hét to. Tốc độ chạy đường dài của Trần Phong không tốt lắm, vì vậy lúc này hắn là người sau cùng trong số bốn người, nếu bị Cự Linh Mãng đuổi kịp thì người chết đầu tiên sẽ là hắn.
Nghe thấy tiếng Trần Phong, Lâm Thần quay đầu lại liếc hắn một cái, trầm giọng nói:
- Tăng nhanh tốc độ lên!
- Trần Phong, nhanh lên một chút!
Ngao Hân cũng quay đầu liếc hắn một cái và nói.
Dương Nhất Phàm chạy phía sau Lâm Thần nghe vậy cũng liếc nhìn Trần Phong, nhưng khi nhìn thấy khoảng cách con Cự Linh Mãng đó cách không xa Trần Phong, hắn không nói một lời, tăng tốc độ chạy như điên về phía trước.
Bốn người lao như điên.
Từng cây đại thụ với tốc độ chạy cực nhanh của bọn họ như thụt lùi về phía sau, trong tình huống vô cùng nguy hiểm này, thời gian dường như chạy rất chậm, sau nửa canh giờ, bốn người Lâm Thần cấp tốc lao như điên, cuối cùng cũng ra khỏi vùng sâu xa của dãy núi Mặc Liên và xuất hiện ở nơi giao giới giữa bên ngoài dãy núi Mặc Liên và vùng sâu xa.
Khu vực này ẩn nấp rất nhiều yêu thú cấp bốn, nhưng dù vậy vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Chân khí tiêu hao rất nhiều khiến cho sắc mặt Lâm Thần có hơi nhợt nhạt, tu vi của hắn là thấp nhất trong bốn người, nếu đổi là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ khác trong nửa canh giờ chạy điên cuồng như vậy thì chân khí trong cơ thể e là sớm muộn cũng không chịu nổi.
Chân khí trong cơ thể Lâm Thần nồng đậm hơn một ít so với võ giả cùng cấp, nhưng dù như vậy, hắn cũng cảm thấy không chịu nổi.
Lâm Thần quay đầu lại liếc nhìn Dương Nhất Phàm, Ngao Hân và Trần Phong. tất cả đều giống nhau, lao nhanh nửa canh giờ, sắc mặt ba người cũng toàn trắng bệch, miệng hơi thở dốc, trên trán mồ hôi chảy ra.
Hắn không nhìn ba người nữa mà quay đầu nhìn về phía Cự Linh Mãng cách xa bọn họ mấy trăm mét!
Ti ti…
Cự Linh Mãng thấy Lâm Thần nhìn nó, đột nhiên hai con mắt lạnh lùng dữ tợn cũng quay sang nhìn Lâm Thần. Cự Linh Mãng này dường như muốn giết chết bốn người Lâm Thần, đuổi theo giết bằng được không tha. Mà điên cuồng đuổi như vậy, cự ly khoảng cách của Cự Linh Mãng đã được rút ngắn mấy trăm mét.
Chỉ cần bốn người Lâm Thần dừng lại nghỉ ngơi một chút thì Cự Linh Mãng liền lập tức đuổi kịp bọn họ, ngăn lại đường đi của bọn họ!
- Ồ...
Lâm Thần ồ lên một tiếng, hai con mắt của hắn nheo lại, lông mày hơi nhíu lại. Do cự ly trước đây quá xa, Lâm Thần không nhìn rõ thân hình của con Cự Linh Mãng, lần này Lâm Thần nhìn thấy một lớp Hắc vụ lờ mờ ở trên thân hình khổng lồ của con Cự Linh Mãng.
Giống như sơn cốc trước đây bị bao phủ bởi Hắc vụ!
Điểm khác biệt duy nhất là sương mù trên người Cự Linh Mãng ít hơn một chút.
Dương Nhất Phàm, Ngao Hân và Trần Phong nghe thấy tiếng Lâm Thần khẽ ồ liền quay đầu lại, nhìn về phía cự Linh Mãng.
- Không nhìn thấy những con yêu thú cấp năm bậc thấp nữa?
- Lẽ nào tiêu rồi?
Không giống với Lâm Thần, ba người Ngao Hân dường như không nhìn thấy Hắc vụ trên thân hình to lớn của Cự Linh Mãng, mà đột nhiên phát hiện ra là rất nhiều yêu thú cấp năm bậc thấp đã không còn truy đuổi bốn người bọn họ, có lẽ là trên đường đã trở về sơn cốc, lúc này đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng.
Ti ti...
Trong lúc bốn người hơi ngây người ra thì con Cự Linh Mãng đó bỗng gầm lên một tiếng, cả thân hình mãnh mẽ nhoài ra trước, chớp mắt liền xuất hiện ở phía sau Trần Phong.
Nhìn thấy cảnh tưởng này, sắc mặt bốn người biến sắc.
Gào...
Đầu của Cự Linh Mãng cực kỳ to, nó há cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra cái răng nanh vô cùng sắc nhọn, hung hãn cắn xuống Trần Phong.
Mặt Trần Phong bối rối, hắn một khi mà bị Cự Linh Mãng cắn trúng thì chỉ có chết mà thôi.
- Cẩn thận!
- Cẩn thận!
…
Ba người Lâm Thần nhìn thấy tình cảnh này, mặt biến sắc, thở dồn dập.
Nghe thấy tiếng của ba người Lâm Thần, Trần Phong đột nhiên thất thần tỉnh lại, sắc mặt hắn dịu đi rất nhiều, chân khí trong cơ thể hắn đập điên loạn, hai con mắt đỏ ngầu nhấc bàn tay lên đập mạnh xuống đầu Cự Linh Mãng!
Một chưởng này, Trần Phong rõ ràng là đã vận dụng toàn lực!
Thương Khung phong.
- A!
Trần Phong gầm lên một tiếng, cùng với bàn tay chặn đánh vào đầu Cự Linh Mãng.
Cùng với bàn tay của hắn đánh trúng vào đầu Cự Linh Mãng, Trần Phong chỉ cảm thấy một luồng sức lực từ trên đầu Cự Linh Mãng truyền sang tay hắn, một âm thanh như bẻ cành khô đang điên cuồng phá hủy nội tạng trong cơ thể hắn…
Mặt Trần Phong biến sắc, cổ họng quằn quại, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời, thân thể hắn điên cuồng lùi lại về phía sau, cuối cùng đụng mạnh vào một cây đại thụ, ngã nhào xuống đất bất động không nhúc nhích, khí tức hình như không có nữa.
Gào!
Bị Trần Phong đánh trúng một chưởng, đầu Cự Linh Mãng đột nhiên ngửa lên trời, phát ra một tiếng rống giận dữ.
Trần Phong là đệ tử thiên tài nội môn Thiên Cực Tông, tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với võ giả cùng cấp, nhưng mặc dù là như vậy vẫn không thể đánh thương Cự Linh Mãng, ngược lại còn bị Cự Linh Mãng làm cho bị trọng thương.
Có điều một chưởng này của Trần Phong tuy rằng chưa thể làm thương Cự Linh Mãng, nhưng cũng đánh cho nó đau đớn, Cự Linh Mãng tức giận rít lên một tiếng, thân thể duỗi ra, lắc lư cái đuôi khổng lồ cách không xa ba người Lâm Thần.
Trong ba người Lâm Thần, khoảng cách của Ngao Hân gần nhất với con Cự Linh Mãng, nguy hiểm cũng lớn nhất. Nhìn thấy Cự Linh Mãng công kích đến, mặt ba người biến sắc.
Huyễn kiếm!
Lâm Thần phản ứng rất nhanh, ngay lúc đó Hàn Thiết kiếm được hắn rút ra, ở giữa không trung lóe lên rất nhiều kiếm ảnh, sau đó quét tới Cự Linh Mãng.
Vô Ảnh kiếm!
Phong Lôi kiếm!
Dương Nhất Phàm và Ngao Hân cũng rất nhanh phản ứng lại, từng người rút kiếm dài ra, đều tấn công về phía Cự Linh Mãng.
Con Cự Linh Mãng này là yêu thú cấp năm bậc cao, thân hình nó vô cùng to lớn, phần đuôi to lớn và xù xì hơn cả thùng nước. Một đòn này của nó nếu đánh trúng vào ba người thì hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tưởng nổi.
Ba thanh kiếm dài đồng thời đánh ra, lập tức giữa không trung ánh kiếm bắn ra bốn phía, tiếng gió kiếm soàn soạt vang lên.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh nặng nề của ba thanh kiếm vang lên, liền nhìn thấy kiếm dài của Lâm Thần, Dương Nhất Phàm và Ngao Hân cùng tấn công lên phần đuôi to lớn của Cự Linh Mãng.
Ở chỗ tương giao, tia lửa bắn ra bốn phía. Trên bề mặt thân hình của Cự Linh Mãng này có một lớp vảy màu đen nhạt, cực kỳ cứng rắn, ba người Lâm Thần toàn lực tấn công cũng không công phá được phòng ngự của Cự Linh Mãng.
Có điều dù chưa thể đánh cho Cự Linh Mãng bị thương, nhưng cái đuôi của Cự Linh Mãng đã bị ba người Lâm Thần công kích, chấn động lùi về phía sau, dừng lại cuộc công kích.
Quan trọng hơn là, kiếm dài của ba người Lâm Thần tấn công lên miếng vảy của Cự Linh Mãng, đột nhiên một luồng Hắc vụ hơi mờ dọc theo kiếm dài trong tay từng người lên trên thân bọn họ.
Sắc mặt Lâm Thần, Dương Nhất Phàm và Ngao hân đều biến sắc.
- Đây là cái quái gì vậy!
- Hắc vụ, có Hắc vụ trên người Cự Linh Mãng!
Cự Linh Mãng này đã tiến vào trong màn sương đen đó mà không chết, sau hơn mười ngày thì nó đi ra, dĩ nhiên là trở thành yêu thú cấp năm đỉnh phong, cũng chính bởi vậy mà trên người Cự Linh Mãng mới mang theo khói đen nhàn nhạt.
Có điều đám khói đen này có thể giết chết yêu thú cấp năm bậc thấp, như vậy một khi tiến vào trong cơ thể ba người...
Một lúc sau, sắc mặt ba người tái nhợt.
- Cút cho ta!
Dương Nhất Phàm giận dữ hét lên một tiếng, chân khí trong cơ thể dâng lên, sường mù đen điên cuồng đã dâng tới trong tay hắn, hắn muốn ép chúng ra khỏi cơ thể.
Phốc phốc phốc...
Chân khí của Dương Nhất Phàm vừa với chạm vào khói đen thì mặt của hắn liền trở lên tái nhợt, trong miệng phun ra ba ngụm máu tươi. Dương Nhất Phàm nghiến răng, vẫn đang kiểm soát chân khí công kích màn sương đen.
Ào ào ào...
Dương Nhất Phàm không ngừng ra sức công kích, màn sương đen này từng tia một dần dần bị hắn ép ra khỏi cánh tay, chỉ là có một phần tránh khỏi sự càn quét của chân khí tiến vào trong cơ thể của hắn.
Sắc mặt Dương Nhất Phàm tối sầm lại, tính công kích của Hắc vụ này rất mạnh, chỉ cần có một tia tiến vào trong cơ thể, đối với hắn mà nói cũng là sự uy hiếp rất lớn, nhưng tình hình bây giờ rất gấp Dương Nhất Phàm cũng không có thời gian để ép ra lại cái tia sương đen mà đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Mặt khác, Ngao Hân nhìn thấy chiêu này của Dương Nhất Phàm rất hữu hiệu, cùng hợp lực kiểm soát chân khí khổng lồ trong cơ thể, oanh kích vào Hắc vụ hai bên cánh tay.
Hắc vụ dâng vào cánh tay Ngao Hân, số lượng còn nhiều hơn cả cánh tay của Dương Nhất Phàm, chẳng mấy chốc, một phần sường mù đen ở cánh tay nàng bị ép ra ngoài, chỉ có một tia cực nhỏ đã xâm nhập vào trong cơ thể nàng.
Sau khi Dương Nhất Phàm và Ngao Hân ép Hắc vụ ra liền thở phào nhẹ nhõm, thần sắc đã dịu đi một chút, hai người lập tức nhìn nhau và quay đầu nhìn về phía Lâm Thần.
Mặc dù tu vi của Lâm Thần là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, lượng chân khí trong cơ thể hắn so với Dương Nhất Phàm và Ngao Hân cũng không ít, mà hai người ép Hắc vụ ra hoàn toàn dựa vào lượng chân khí khổng lồ trong cơ thể, như vậy thì Lâm Thần làm sao ép ra được luồng Hắc vụ đã tràn vào cánh tay của hắn?
Phải biết rằng tính công kích của Hắc vụ cực kỳ mạnh, nếu Lâm Thần không thể ép Hắc vụ ra khỏi cơ thể, vậy thì Hắc vụ có thể sẽ giết chết hắn ngay tại đây!