Tuyệt Thế Linh Môn

Chương 2: Cơ hội



Cả quảng trường nhốn nháo khi người ít nói nhất, bí hiểm nhất trong nhóm có đến 3 thiên tài thì nó là người như thế nào, cả đám đợi chờ một màu vàng hoàng kim xuất hiện trên Định Hồn châu… và rồi đã có kế quả.

“Nó có tư chất KHÔNG MÀU”, chúng không phải rung vì ganh tỵ, hay sợ mà là vì nín cười, 1 tên có tư chất tầm thường lại chơi với 1 đám toàn thiên tài.

Đôi mắt Vô Thiên nheo lại, chớp nhanh mấy cái như không thể chấp nhận sự thật này, hắn phải rời xa bạn bè, hắn sẽ không còn cùng Quan, Tài hay Cương, Thi và cả Ngọc Linh thả diều, tắm sông hay bắt cá, đánh nhau nữa … Cả một bầu trời trước mát hắn tối đen lại, hắn chạy về nhà, trước ánh mắt thương xót của đám bạn và ánh mắt khinh nhờn của Ứng Long.

Đường về nhà sao lại dài đến thế…

Sao bước chân lại càng lúc càng nặng nề đến thế…

Vừa đi hắn vừa nghĩ về cuộc đời mình, từng là 1 thiên tài ở thế giới cũ, những gì đã nhìn qua chỉ cần hắn để tâm thì không bao giờ quên, 1 bài toán không dù khó cở nào cũng không khiến hắn làm quá 5 phút vậy mà đùng một cái hắn xuất hiện ở một nơi lạ lẫm, những tưởng hắn có được cơ thể lành lặng thì có thể phát dương cái trí tuệ siêu phàm của hắn, và điều quan trong nhất là hắn có thể gặp được nhiều mĩ nữ trong thế giới này

“Không, ta từng là 1 thiên tài”

“Đây là đâu, là thực hay mơ”

“Ai đã cho ta 1 cơ thể lành lặng thế này, sao lại biến ta thành 1 tên phế vật”

ẦM, ẦM, BỊCH ẦM

“KHỤ KHỤ …”

Đó là tiếng ngã cũa Thiên, do vừa suy nghĩ vừa chạy nên hắn vấp phải 1 thứ gì đó. Sặc sụa 1 hồi thì nhìn lại, thứ mình vừa vấp phải là 1 người thanh niên áo đen, đôi mắt màu lam, khá điển trai nhưng miệng thì đang hộc máu, dường như hắn đang bị thương, bị thương rất nặng…

Vô Thiên chạy lại và hỏi:“Chú có sao không để cháu đưa chú đi tìm thầy thuốc”

Gã thanh niên dùng chút hơi tàn, thì thào nói: “Nhóc con, gặp nhau là có duyên,nếu ngươi muốn bản thân không còn là một phế vật nữa thì hãy nghe ta, ngươi cầm lấy thứ này. Chờ 8 ngày nữa là Huyết Nguyệt ngươi PHẢI lấy nó ra uống… hộc..” Vừa nói hắn vừa lấy ra 1 cái hồ lô thuỷ tinh chưa một dung dịch màu đen, đen hơn cả màu đen trên người hắn dí vào tay Vô Thiên. “ Còn nữa, trước khi trở thành 1 cường giả thì ngươi không được để người khác uống máu hay dùng máu của người để làm việc gì và nếu có thể hãy …. Báo thù cho ta, ta là Quân..., MAU CHẠY!!!”. Đang nói thì dường như hắn cảm nhận được gì và giục Vô Thiên chạy đi, đôi mắt của hắn tỏ ra đầy căm phẫn và tuyệt vọng rồi từ từ tan biến…

Vô Thiên bỏ chiếc bình vào túi rồi chạy nhanh về nhà, hắn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn cảm nhận được tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.

Đột Nhiên trên bầu trời có 8 luồng ánh sang vọt ngang, 1 luồng màu vàng trong số đó bay thắng đến vị trí của Vô Thiên và chắn trước mặt hắn, trong đó dần hiện ra 1 người.

Hắn có thân hình vạm vở và cao. Với mái tóc và đôi long mày màu bạc, bản thân tỏ ra khí chất vương giả khiến cả cây cối xung quanh nghiên mình. Khiên Vô Thiên hô hấp không thong và vô thức ngồi bệt xuống, đôi mắt hắn thất thần nhìn người đàn ông xa lạ thầm nghĩ: " Hắn có thể bay", được bay lên trời để ngắm cảnh vật xung quanh là ước mơ từ trước đến giờ của hắn. Nhưng ở 1 thế giới hiện đại có đủ công nghệ của hắn thì con người cũng không thể tự mình bay lên được, vậy mà ở 1 thế giới nhìn như thô sơ thế này mà con người có thể bay, thậm chí hoá thành ánh sáng hay lửa, nước..v....v...

“ Nhóc con, có thấy một người áo đen “ rơi “ xuống đây không?” Hắn hỏi Thiên, với giọng nói âm trầm khiến Thiên sợ rung người. Thiên nghĩ thầm “là hắn kẻ mặt áo đen vừa nảy, tại sao hắn lại bị người này đuổi theo, hay là vì cái hồ lô lúc nảy, những người này có thể Phi Thăng, tất cả đều không phải người bình thường…

*Phi thăng là 1 trạng thái mà con người có thể bay chỉ khi họ cảm ngộ được ý thức của vật chất xung quanh rồi điều khiển nó, đây gọi là Nhập Ý,

*Hư Hoá tức là người nảy phải đạt được sức mạnh từ Cửu Trùng Thiên trở lên thì mới có thể hoá mình thành thuộc tính mà họ muốn, đương nhiên họ phải sở hữu và tu luyện thuộc tính đó...

Vớ giọng điệu thật thành khẩn: “ Dạ, cháu không thấy ai rơi xuống cả ạ, vừa nảy chỉ thấy 1 người áo đen, miệng đầy máu chạy về hướng kia, cháu sợ quá nên chạy đến đây ” Thiên chỉ lại ngược với hướng mình đang đi.

Kẻ đó nhìn thằng vào mắt Thiên, đôi mắt màu vàng ánh khiến tim Vô Thiên như ngừng đập. Rồi hắn bay đi về hướng Thiên chỉ.

Sau đó Thiên liền chạy một mạch về nhà… Vừa tới nhà Thiên liền chạy vô bếp uống 1 cốc nước rồi thở gấp…

“ Tư chất của ngươi màu gì”

Giật mình quay lại thì ra đó là Vô Cực cha hắn. Thật lâu rồi hăn mới được người cha và cũng là người thân duy nhất của mình hỏi thăm…

“Chỉ là Màu Trắng thôi ạ” – Thiên cố gắng đáp để che đi nổi buồn đang đan xen sự sợ hãy trong lòng…

Chợt Vô Cực nhận ra điều gì đó, đôi long mày của hắn chao lại... Mặt hắn trở nên nghiêm túc hẳn so với hình tượng một kẻ nghiện thường ngày…

Vô Cực gằn giọng: “Ngươi vừa gặp những ai?, mau nói ta biết!”

Thiên cũng biết cha mình đã nhận ra điều gì, và hắn cũng cảm nhận được cha hắn cũng là một cường giả như những người hắn vừa gặp,” vậy tại sao hắn lại ở đây, tại sao hắn lại thành ra như thế này …” hang trăm câu hỏi hiện ra trong đầu Vô Thiên, nhưng đây không phải là lúc để hỏi. Sau đó hắn kể lại mọi thứ diễn ra trong ngày hôm nay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.