Dương Phàm cười khổ, cảm giác được sống lưng lạnh buốt.
Rõ ràng là hắn đang từ chối mà, có khó hiểu quá không?
Có bao nhiêu người hẹn bạn lần sau ăn cơm thì thật sự có lần sau?
Ngay sau đó thang máy dừng lại, cô phục vụ xinh đẹp dẫn mọi người qua một hành lang đến phòng VIP chí tôn.
Mặc dù nhà họ Tô được coi là một gia đình giàu có nhưng khi bước vào căn phòng này vẫn bị sốc.
Phòng rất rộng, được trang trí vô cùng sang trọng và có đầy đủ tiện nghi cần thiết.
"Không ngờ ở tuổi này mà tôi lại may mắn được. dùng bữa ở đây."
Bà cụ Tô vui vẻ nói. Tất nhiên bà biết có một phòng riêng sang trọng trên †ầng cao nhất của khách sạn Thiên Hải, nhưng về cơ bản nó là để thương hội Thuận Thái sử dụng riêng.
Số lần trung bình người ngoài sử dụng là mỗi năm một lần.
Đó là đãi ngộ cao nhất của thương hội Thuận Thái, không ngờ Dương Phàm có thể tùy tiện sử dụng.
Mặc dù nói chỉ cần tâm trạng tốt ăn ở đâu cũng giống nhau, nhưng tâm trạng ăn ở đây sao có thể giống với ăn ở phòng riêng bình thường được?
"Dương Phàm, sao cháu lại là khách hàng VỊP chí tôn ở đây?" Lần đầu tiên Dương Ngọc Lan nói chuyện với Dương Phàm mà giọng điệu không có sự chán nản.
Dương Phàm cười nói: "Lần trước có một người bạn để ở đây nhờ cháu cất giữ, mấy ngày nữa cô ấy sẽ quay lại lấy."
Tất nhiên là Dương Phàm biết rõ, nếu nói thật thì không tránh khỏi bị tra hỏi.
Tô Trường Lâm hỏi: "Chúng ta lấy dùng sẽ không có vấn đề gì chứ? Thương hội Thuận Thái không phải là nơi mà chúng ta có thể tùy tiện chọc vào."
Thương hội Thuận Thái đối với nhà họ Tô mà nói giống như quái vật khổng lồ, Tô Trường Lâm sợ Dương Phàm vì thể diện mà mạo hiểm sử dụng nên lên tiếng nhắc nhở.
Dương Phàm mỉm cười: "Không sao đâu, có thể dùng tuỳ thích."
Nghe vậy, Dương Ngọc Lan lập tức vui vẻ: Đưa thẻ này cho dì sử dụng một chút, hai ngày nữa dì có tụ họp cùng bạn bè cũ."
Tô Mộng Dao nghe mẹ nói, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ không nghe nói thẻ này phải trả lại sao?"
Dương Ngọc Lan tức giận nói: "Mẹ dùng một chút thì có sao, nói thế nào thì Dương Phàm cũng là một nửa người nhà họ Tô, để mẹ được thơm lây cũng không được?"
Dương Phàm đương nhiên biết Dương Ngọc Lan muốn ra vẻ nên cũng không từ chối.
Mọi người ngồi xuống, ngay sau đó người phục vụ lần lượt mang ra những món ăn tinh xảo.
Theo mong muốn của Dương Ngọc Lan, bọn họ còn mở hai chai rượu vang đỏ thượng hạng.
Những người được gia tộc Mộ Dung cử đến nhà họ Tô đều vô ích, đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không có ai quay lại.
Sau khi báo cáo tình hình cho Mộ Dung Thái xong, bọn họ trực tiếp quay về.
Mặt khác, tất cả những người được gia tộc Mộ Dung cử đến tập đoàn Hồng Hạo đều bị Hầu Hạ Khởi dẫn người đến bắt lại sau đó bỏ tù.
Chỉ có một nhóm người đến Tân Giang Hoa Uyển, chờ không bao lâu đã thấy Đường Ngữ Yên tan làm về nhà nên trực tiếp bắt lấy đưa đến gia tộc Mộ Dung.
Sự việc đã đến nước này, Mộ Dung Thái không còn gì phải e dè nữa.
Tiến hành thông báo chính thức về việc phong sát* nhà họ Tô về mọi mặt vì Tô Mộng Dao và bạn trai vô dụng của cô ấy đã đắc tội với bọn họ.
*Phong sát là lệnh cấm hoặc phong tỏa để ngăn cản người hay vật tồn tại trong một lĩnh vực nhất định, có hiệu lực tạm thời hoặc vĩnh viễn.
Một hòn đá gây ra ngàn gợn sóng, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ giới doanh nghiệp Giang Thành lập. tức sôi nổi lên.
Các xí nghiệp luôn có quan hệ hợp tác với nhà họ Tô cũng lần lượt gọi điện cho người nhà họ Tô để buộc bọn họ chấm dứt hợp tác.
Người nhà họ Tô vừa ăn được một nửa thì đám người Tô Mộng Dao không ngừng nhận được điện thoại.
Nội dung các cuộc điện thoại về cơ bản là giống nhau, gia tộc Mộ Dung phong sát nhà họ Tô, bạn bè hợp. tác lần lượt quay lưng lại với nhau, sợ bị liên lụy.
Dù sao thì gia tộc Mộ Dung cũng là đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Giang Thành.
Từ bữa tiệc vui vẻ ban đầu, bầu không khí đột nhiên trở nên đóng băng.
Gia đình Tô Trường Ngọc ban đầu rất không vui khi thấy Dương Phàm được chú ý, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ tự nhiên tập hợp lại để tấn công hắn.
"Dương Phàm, anh đúng là coi trời bằng vung, dám đắc tội với gia tộc Mộ Dung?"
Tô Phỉ dẫn đầu nói.