Tạ Phong Thành bị cô ta nói như vậy trước mặt nhiều người nhà họ Vương thì vẻ mặt có chút khó coi, chỉ là cố nén giận không nói gì.
Ngụy Vân nghe con gái nói như vậy, nhẹ giọng mắng: "Lệ Trữ, sao con lại nói như vậy, người đến là khách, con không có chút lễ phép nào à?"
Vương Lệ Trữ đứng dậy, nói với mẹ: loại người gì không phải mẹ không sáo với anh ta."
"Mẹ, anh ta là cần gì khách
"Được rồi." Ngụy Vân không cho con gái tiếp tục nói nữa: "Con đã lớn vậy rồi mà còn chưa có bạn trai, con muốn làm gì?"
"Mẹ thấy đứa trẻ Tạ Phong Thành rất tốt." Vừa nói bà †a vừa nhìn Dương Phàm: "Ít nhất cũng môn đăng hộ đối."
Bà ta đương nhiên nhận ra ý tứ của con gái đối với Dương Phàm, bà ta cũng biết một chút về Dương Phàm, y thuật tốt, tu vi cũng được.
Nhưng vậy thì sao, nhìn chung thì không có bối cảnh, không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được. chỗ đứng vững chắc, đương nhiên bà ta không muốn con gái mình phải chịu khổ.
Vương Lệ Trữ nói với mẹ: "Chuyện của con, con sẽ tự quyết định.”
Nguy Vân nghiêm nghị nói: "Lại là con tự quyết định, con quyết định hay thật, sắp ba mươi rồi, con muốn mẹ quan tâm cả đời sao?"
Vương Lệ Trữ đến bên cạnh Dương Phàm, nói với mẹ cô ta: "Mẹ, con thích Dương Phàm, chúng con đang hẹn hò."
Dương Phàm:
Trông hắn giống tấm khiên lắm hả? Tại sao ai cũng muốn lấy hắn làm lá chắn vậy?
Làm lá chản thì làm lá chản, ít nhất cũng phải báo. trước, đột ngột như vậy, không để người ta chuẩn bị tâm lý gì cả.
Mọi người trong nhà họ Vương nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.
Bọn họ không biết Dương Phàm, nhưng xét từ quần áo của Dương Phàm, rõ ràng hắn không cùng đẳng cấp. với Tạ Phong Thành.
Mọi người đều lắc đầu, thắc mắc tại sao Vương Lệ Trữ lại thích Dương Phàm.
Ngụy Vân khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Tạ Phong Thành cười ha ha nói: "Lệ Trữ, đừng gây rối nữa, hẳn là bạn trai của Tô Mộng Dao, em cho rằng anh không biết sao?"
Vài ngày trước, khi thấy Vương Lệ Trữ và Dương Phàm cùng nhau ăn tối, Tạ Phong Thành đã điều tra Dương Phàm.
Anh ta không để ý chút nào vì theo anh †a thấy, Dương Phàm không có tư cách để cạnh tranh với anh ta.
Vương Lệ Trữ cười nói: "Bạn trai của Tô Mộng Dao. thì sao? Cho dù tôi làm tiểu tam của cậu ấy cũng không lấy anh."
"Làm càn." Nguy Vân quát lớn: "Lệ Trữ, đây không phải là lúc để con đùa giỡn."
Vương Lệ Trữ nghiêm túc nói: "Con không đùa giỡn, con nghiêm túc."
Ngụy Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Dương Phàm rồi nói: "Dương thần y, tôi rất biết ơn cậu đã cứu mạng con bé Thiến, nhưng cậu biết rõ, tôi không đời nào để Lệ Trữ ở bên cậu."
"Nhà họ Vương của chúng tôi có được như ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng. Tôi không thể để con gái mình đi theo cậu và bắt đầu lại từ đầu."
"Có lẽ tương lai của cậu cũng rất sáng lạn, nhưng tôi sẽ không để Lệ Trữ trưởng thành cùng cậu, tôi hy vọng cậu có thể hiểu được."
Tạ Phong Thành nghe vậy thì cười ha ha, bước tới nói với Dương Phàm: "Thằng nhóc, cậu nên nhận ra khoảng cách giữa mình và Lệ Trữ, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến việc cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nữa."
"Muốn cạnh tranh với tôi, cậu còn chưa đủ tư cách."
Những lời này người nhà họ Vương đều nghe được, mặc dù nghe không hay lắm nhưng cũng không phải không có lý.
Tạ Phong Thành là con trai lớn của hội trưởng Tạ Yên Khách của thương hội Kim Sĩ Đốn, tương lai sẽ thừa kế sự nghiệp của cha anh ta.
Mặc dù Dương Phàm có y thuật tốt nhưng để khởi nghiệp có lẽ không hề dễ dàng.
Tình hình bây giờ đã khá rõ ràng, bản chất đã được. định, nếu ai muốn ra mặt đương nhiên sẽ phải đối mặt với sự chèn ép từ mọi phía.
Dù sao thì cái bánh chỉ có kích thước nhất định, thêm vào một người thì phần được chia cho mỗi người sẽ ít hơn.
Ban đầu Dương Phàm còn nghĩ đến việc giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, nhưng không ngờ Tạ Phong Thành đã khiêu khích như vậy thì Dương Phàm cũng không phải người mặc cho người khác quyết định.