John nhà cô ta còn là con trai của tộc trưởng bộ lạc lớn đây này.
Lúc này, một cô gái mặc váy cúp ngực màu vàng cam đi về phía Dương Phàm.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt mơ màng nửa thẹn thùng nửa buồn bã, mang theo sức hút tự nhiên, khiến đàn ông nhìn thấy không thể nào không muốn bảo vệ cô ta.
Cô ta có dáng người cao gầy, che đi một nửa bộ ngực trắng noãn, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Cô gái này là Hầu Hiểu Linh, con gái của Sở trưởng Hầu.
Hầu Hiểu Linh đi thẳng đến chỗ Dương Phàm, mỉm cười: "Anh Phàm, khiêu vũ với tôi không?”
Dương Phàm còn chưa kịp nói, Hầu Hiểu Linh đã nhìn về phía Tô Mộng Dao: "Chị Mộng Dao, chị không phiền chứ?"
Tô Mộng Dao cười nhẹ, thầm chửi Dương Phàm là tên cầm thú đi hái hoa ngắt cỏ khắp nơi.
Là phụ nữ, cô ấy đương nhiên nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của Hầu Hiểu Linh đối Dương Phàm.
Tuy nhiên, trong tình huống này, cô ấy không có cách nào từ chối, chỉ cười đáp: "Không phiền."
Dương Phàm vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hầu Hiểu Linh, trong lòng không khỏi xúc. động, khó có thể nói ra lời từ chối.
Sau khi Dương Phàm đi khiêu vũ với Hầu Hiểu Linh, Liễu Như Yên kéo Tô Mộng Dao nói: "Mộng Dao, đằng kia có một anh chàng đẹp trai đang nhìn cậu đấy, muốn khiêu vũ với anh ta không?"
Nhìn thấy Dương Phàm và Hầu Hiểu Linh ôm nhau trên sàn nhảy, Tô Mộng Dao không thể nói là không để ý.
Nhưng cô ấy sẽ không ngu ngốc đến mức tìm người đàn ông khác khiêu vũ để làm tổn thương nhau.
Đàn ông có nhiều điểm thu hút phụ nữ, trong khi phụ nữ lại khác biệt.
Điểm mạnh lớn nhất của phụ nữ chính là sự trong sạch, không chỉ là về cơ thể mà còn về tâm hồn.
Thấy Tô Mộng Dao không nói gì, Liễu Như Yên tiếp tục hỏi: "Cậu có đi hay không, cậu không đi thì tớ đi đó?”
Tô Mộng Dao lắc đầu nói: "Cậu đi đi, tớ không đi."
"Không phải cậu nói cậu không thích đàn ông Long Quốc sao?"
Liễu Như Yên cười ngọt ngào: "Cậu hiểu gì chứ? Phụ nữ cần làm nữ hoàng của chính mình. Nữ hoàng làm thế nào mà lại treo cổ trên một cái cây?"
"Cậu chưa xem Bí sử Võ Tắc Thiên à?"
Tô Mộng Dao liếc cô ta một cái, nói: "Cậu đi nhanh đi, nữ hoàng bệ hạ."
Liễu Như Yên mỉm cười ngọt ngào, vặn vẹo vòng eo bước đi.
Một lúc sau, Dương Phàm và Hầu Hiểu Linh khiêu vũ xong cũng bước tới.
Hầu Hiểu Linh cười nói: "Cảm ơn chị Mộng Dao, khi nào tôi có bạn trai, tôi cũng không ngại để anh ấy khiêu vũ với chị."
Ngoài miệng cô ta nói vậy nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Dương Phàm.
Tô Mộng Dao đương nhiên biết cô ta có ý gì, cố nén cơn giận, cười nói: "Em gái khách sáo quá."
Lúc này Hầu Hiểu Linh mới đi sang một bên.
Tô Mộng Dao mỉm cười hỏi Dương Phàm: "Ôm ấp. người đẹp có phải rất thoải mái không?".
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Dương Phàm cũng không thấy có chỗ nào sai nên thuận miệng trả lời:
"Rất tốt."
Hắn chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhói, Dương Phàm gần như hét lên.
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm đầy khiêu khích.
Đúng là cầm thú mà, có Đường Ngọc Yên ở nhà, hàng xóm là Vương Lệ Trữ, lại mập mờ với Hầu Hiểu Linh.
Không biết bên ngoài còn bao nhiêu người nữa.
Dương Phàm bị cô ấy nhìn như vậy trong lòng cảm thấy nhột nhột, vừa rồi không phải cô ấy đã đồng ý sao, †ại sao sau đó lại còn tính sổ?
Hắn giả vờ bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: "Thật ra, anh muốn khiêu vũ với em nhất."
Nghe vậy, Tô Mộng Dao nở nụ cười nhưng ngoài mặt lại nói: "Ai muốn khiêu vũ với anh."
Dương Phàm trực tiếp nắm lấy bàn tay trắng nõn mượt mà của Tô Mộng Dao: "Có nhảy hay không cũng không phải do em quyết định."
Khi hăn đang muốn kéo Tô Mộng Dao đi khiêu vũ thì có một người đàn ông đi tới.
Người đàn ông này khó mà mô tả đặc điểm khuôn mặt, tóm lại là một khuôn mặt của tiểu nhân, dáng vẻ của hẳn ta khiến người ta cảm thấy như mọi tiếng rằm ở nơi công cộng đều xuất phát từ hắn ta.