Bị Hầu Hiểu Linh từ chối trước mặt nhiều người như vậy, Khổng Học Văn cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hỏi: "Tại sao, tại sao em không thể cho anh một cơ hội?"
Anh ta chỉ về phía Dương Phàm đứng bên cạnh, giận dữ hét lên: "Bởi vì anh ta đúng không?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Dương Phàm, không ngờ hôm nay bọn họ còn chứng kiến một mối tình tay ba.
Khi bọn họ nhìn thấy Dương Phàm còn nắm tay Tô Mộng Dao, bọn họ lập tức khiếp sợ, không phải tình tay ba, mà là bùng binh!
Tô Mộng Dao đỏ mặt, vội vàng rút tay ra. Hầu Hiểu Linh nghiêm nghị nói: Khổng thiếu, tại sao tôi lại từ chối anh thì trong lòng anh tự hiểu rõ, đừng có ở đây cố tình gây sự nữa."
Thấy tình thế xấu hổ, một người trong đám đông lấy ra một hộp quà bước ra.
"Sở trưởng Hầu, chúc mừng ông đã thoát khỏi nỗi ám ảnh của bệnh tật, đây là một chút tấm lòng của tôi."
Nghe xong, những người xung quanh nhanh chóng lấy quà ra tặng, lúc này mới tránh tình huống trở nên khó xử như vậy.
Khổng Học Văn vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ vào Dương Phàm nói: "Nhìn thấy chưa, hắn không có quan †âm em, cả quà cũng không chuẩn bị."
Dương Phàm xụ mặt, tên này cứ nhắm vào hắn, xem ra hắn phải dạy cho anh ta một bài học.
Khổng Học Văn tiếp tục nói: "Anh thừa nhận... (bảm)..."
Anh ta vừa mở miệng thì chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể tán loạn, thình thịch một tiếng, anh ta lại xì hơi.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều muốn cười nhưng lại ngượng ngùng nên đành che miệng lại
Khổng Học Văn cũng cảm thấy xấu hổ, đành điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: "Hiểu Linh, trong lòng anh em là...(bủm)..."
Khổng Học Văn lại không kiểm soát được mà tiếp tục xì hơi.
Lần này mọi người không thể chịu nổi nữa, cười phá lên.
Mặt mo của Khổng Học Văn đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Không còn mặt mũi ở lại đây nữa, anh ta vội vàng chui vào đám người.
Dương Phàm nhìn cảnh đó với vẻ trêu đùa, miệng nở một nụ cười đê tiện.
Muốn làm tôi xấu hổ à? Ha ha, hắn mà bị gì thì đến gấu trúc lớn cũng không có cơm ăn.
Sau khi Khổng Học Văn chạy trốn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Dương Phàm.
Mặc dù mọi người đều biết hắn là người có ơn cứu mạng Sở trưởng Hầu, nhưng người ta đã mời thì ít ra hắn cũng biết ý một chút.
Cho dù mang theo bánh trung thu nhân trứng với rau hẹ cũng không ai nói gì.
Đi tay không cũng hơi thiếu tôn trọng người ta thì phải?
Đây không phải là muốn đến đây ăn chực à?
Thấy mọi người đều nhìn mình, Dương Phàm cười khổ lắc đầu.
May mắn là hắn có ngọc bội không gian, nếu không thì đúng là lúng túng.
Hắn bước về phía trước, đến trước mặt Hầu Hiểu Linh lấy ra một tấm thẻ màu bạc.
"Đây là võ kỹ Địa cấp, xem như là quà tôi tặng cô." Hắn vừa nói xong thì mọi người liền xôn xao.
Võ kỹ Địa cấp là một vật rất hiếm thấy, nhiều năm rồi cũng chỉ xuất hiện một lần ở Giang Thành.
Nếu đem ra bán đấu giá thì ít nhất cũng có giá khoảng một tỷ đúng không?
Bọn họ không bao giờ ngờ chàng trai trẻ này lại có võ kỹ Địa cấp, còn lấy ra tặng người khác.
Tưởng là đồng nhưng không ngờ lại là vua.
Khi mọi người bình tĩnh lại, bọn họ bắt đầu nghỉ ngờ tính chân thật của võ kỹ này.
Dù sao thì trong bốn gia tộc lớn cũng không có ai tu luyện võ kỹ Địa cấp.
Khổng Học Văn từ phía sau đứng lên nói: "Hừ, võ kỹ Địa cấp à, mày cũng biết nói quá, sao không nói đó là thẻ biến hình của Thủy Thủ Mặt Trăng luôn đi."
Một vài người ở bên cạnh cũng hùa theo: "Đùa à, cậu nói là võ kỹ Hoàng cấp chúng tôi còn có thể tin, nhưng nói là Địa cấp thì có phải hơi quá không?"
"Đúng vậy, không mang quà thì nói là không mang quà, giả vờ giả vịt làm gì?"
Trong đám đông có không ít võ giả, bọn họ biết tấm thẻ màu bạc này là võ kỹ Địa cấp, nhưng căn bản là không ai tin tưởng.