Nghe vậy Dương Phàm thấy buồn cười, cười nói: “Xông vào mà còn cần người khác đồng ý, vậy kẻ ác định nghĩa như thế nào?”
“Anh… anh… thật vô liêm sỉ.” Khuôn mặt cô gái đỏ bừng giận dữ nói.
Dương Phàm phủi tay, cười nói: “Sờ là duyên phận, tôi cũng không sờ không được, chỗ đó của cô có khối u, tôi có thể giúp cô chữa trị.1′
Cô gái nghe vậy, toàn bộ khuôn mặt đến mang tai đều xấu hổ đỏ bừng ngay lập tức.
“Anh mới có khối u, cả người anh đều là khối u.”
Dương Phàm không khỏi buồn cười khỉ nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy.
Không nên giấu bệnh với bác sĩ, cô làm gì vậy?
Dương Phàm cười nói đùa: “Trên người tôi chỉ sưng có một cây, cô có muốn sờ không?”
Cô gái tức giận chỉ vào Dương Phàm đe dọa: “Anh là đồ lưu manh… anh có đi không? Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ.”
Cô ấy đã kết luận rằng Dương Phàm là một người không biết xấu hổ, trong lòng cô âỳ vẫn có chút không vui.
Dương Phàm cười nói: “Biểu cảm của cô là sao, xem tôỉ là kẻ háo sắc? Tôi tên là Dương Phàm, tôi tới đây gặp Đới Kiếm Phong, cô hỏi một tiếng là biết.”
Khi cô gái nghe nói người đàn ông trước mặt mình là Dương Phàm, trái tim đang lo lắng mới quay về dưới ngực mình.
Cô ấy đã nghe nói đến Dương Phàm, ông chủ mới của tập đoàn Thành Phong.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn có chút không tin, không ngờ ông chủ mới lại trẻ như vậy.
Cô gái bấm điện thoại, gọi Đới Kiếm Phong trong văn phòng xỉn chỉ thị.
Sau đó cô ấy miễn cưỡng nói với Dương Phàm: “Anh là ông chủ, vậy tại sao anh không nói sớm?”
Dương Phàm sửng sốt, cười nói: “Cô cũng không có hỏi.”
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng: Nếu nói sớm thì có thề chiếm tiện nghi không?
“Vào đi, quản lý Đới đang ở trong phòng.”
Dương Phàm nói với cô gái: “Từ cảm nhận có thể phán đoán, khối u đó của cô khá nghiêm trọng, cô xác định không muốn điều trị sao?”
Làm sao cô gái này biết Dương Phàm là bác sĩ? Mặc dù cô ấy đúng là có triệu chứng này, nhưng chỗ đó cũng hơi khó nói.
Bên cạnh đó, bệnh viện đều nói không có vấn đề gì, đợi đến khỉ nghiêm trọng hơn rồi mới tiến hành phẫu thuật.
Cô gái tức giận nói: “ông chủ, chuyện này hình như không thuộc quyền quản lý của anh?1’
Dương Phàm cười khố, tôi không muốn chiếm tiện nghỉ của cô, tôi chỉ là bác sĩ có lòng nhân ái thôi.
Hắn cầm cây bút trên bàn bên cạnh rồi để lại số điện thoại.
“Nếu tôi không nhầm, bà dì của cô sắp đến rồi, những ngày này chắc là sẽ rất đau, vài ngày nữa sẽ còn đau hơn, nếu cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, buổi tối gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi là một người đàn ông có trách nhiệm.”
Dương Phàm nở một nụ cười bí an, bước vào phòng làm việc.
Khuôn mặt của cô gái ửng hồng, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Phàm bước vào văn phòng.
Sau khi do dự một lúc, vẫn lấy điện thoại dỉ động ra và lưu số của Dương Phàm.
Mặc dù Dương Phàm có hơi lưu manh nhưng những gì hắn nói không sai, mấy ngày nay chỗ kia đúng là đau vô cùng.
Dương Phàm vừa bước được hai bước, Đới
Kiếm Phong đã mở cửa chào đón.
Hai người trò chuyện ngắn gọn vài câu, thấy Đới Kiếm Phong đã sắp xếp xong công ty, Dương Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hắn đến đây chỉ để nói với Đới Kỉếm Phong, về sau có chuyện gì tự mình quyết định là được.
Bây giờ công ty đã hoạt động bình thường nên Dương Phàm không ở lại thêm nữa.
Hắn đứng dậy rời đi, cũng không để Đới Kiếm Phong ra tiến, vừa mới tiếp quản, công việc trong công ty tương đối nhiều.
Ngay khỉ ra khỏi văn phòng, điện thoại di động của Dương Phàm reo lên.
Hắn lấy điện thoại di động ra, thấy là Đường Ngữ Yên gọi tới, trực tiếp bắt máy.
Đầu bên kia của điện thoại cũng không phải là Đường Ngữ Yên mà là một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Đến tập đoàn Hồng Hạo ngay bây giờ, 20 phút nữa mày chưa đến, mua sẵn quan tài đi.”. Chu𝔂ê𝓃 𝙩ra𝓃g đọc 𝙩ru𝔂ệ𝓃 [ 𝙩ru𝗆𝙩 ru𝔂𝓮𝓃.𝘷𝓃 ]
Nói xong, không đợi Dương Phàm trả lời đã cúp điện thoại.
Dương Phàm không trì hoãn nữa, đi thẳng
ra khỏi tòa nhà văn phòng của tập đoàn Thành Phong, lái xe đến tập đoàn Hồng Hạo.
Khỉ đến tập đoàn Hồng Hạo, Dương Phàm đi thẳng đến văn phòng.
Trong phòng làm việc của hắn, gần mười người đang nhàn nhã ngồi ở đó, chờ Dương Phàm xuất hiện.
Đường Ngữ Yên và Vương Na đứng trong một góc, trong mắt đầy sợ hãi.
Khỉ những người này vừa xông vào, họ cố gắng gọi cảnh sát, nhưng sau khỉ cầm điện thoại lên, điện thoại liền nổ tung.
Từ quần áo có thể nhận ra, những người này không phải là người bình thường.
Dương Phàm vừa bước vào văn phòng, đã nhìn thấy những người mặc trang phục kỳ lạ này đang đợi mình.
Nhìn thoáng qua hắn đã biết bảy người trong số họ là võ giả.
Thấy Dương Phàm bước vào, Từ Khôn đứng dậy nói: “Đúng là anh, ha ha, dám ra tay với nhà họ Từ chúng tôi, anh biết người chống lưng đằng sau chúng tôi là ai không? Hôm nay tiên anh về Tây Thiên.”
Dương Phàm không để ý đến hắn ta, thấy
Đường Ngữ Yên và Vương Na không có chuyện qì mới vên tâm hơn nhiều.