Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực Đoạn Tiêu, liền sợ tới mức mất luôn cả ba hồn bảy vía.
Đoạn đại ca là một nam nhân không bình thường, sao có thể cùng nàng làm ra cái chuyện này?
Nàng sớm đã nhìn thấy hắn lõa thể, lại còn cùng hắn triền miên một đêm, giờ làm sao có thể đối mặt với hắn.
Để tránh cho cả hai không bị xấu hổ, vẫn nên chạy đi là hơn!
Đêm qua, hãy xem như là một giấc mơ.
Nàng là một nữ tử hiện đại, mất đi thân xử nữ căn bản chẳng có ý nghĩa gì. Tuy rằng hắn không yêu nàng nhưng đem lần đầu tiên của mình cấp cho người đàn ông mà mình yêu nàng cảm thấy đáng giá.
Thanh Thanh nhanh chóng nhặt quần áo vứt tán loạn trên mặt đất mặc vào, tông cửa xông ra ngoài.
Nàng vừa ra khỏi phòng, một thân ảnh 'bay' vào phòng, nhanh chóng điểm huyệt Đoạn Tiêu.
Cửa cũng tự động khép lại, không ai biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Thanh Thanh đi lòng vòng trên đường cái cả nửa ngày, thuận tiện ăn chút gì đó, một canh giờ sau mới quay lại thanh lâu.
Sau khi Đoạn Tiêu rời giường nàng mới trở về, nhất định sẽ không bị hắn hoài nghi.
Trời ơi, nàng thật sự không có mặt mũi nào gặp hắn!
"Đại ca, ngươi dậy chưa?"
Thanh Thanh đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Không phản ứng, chẳng nhẽ còn chưa rời khỏi giường?
Thanh Thanh đẩy cửa đi vào:
"Đại ca, rời giường."
"A, ngươi là ai?"
Một vị mỹ nữ đang ngồi ở trên giường, thân người chỉ mặc một cái áo lót mỏng.
Đầu óc Thanh Thanh như bị sét đánh trúng, trái tim vỡ tan thành mảnh nhỏ, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lảo đảo như muốn ngã:
"Ngươi...Ngươi...Ngươi làm sao lại ở chỗ này?"
Mỹ nữ cười duyên:
"Đêm qua ta hầu hạ vị công tử này, đương nhiên phải ở đây."
Ông trời, có ai nói cho nàng biết đây là chuyện gì không? Người cùng Đoạn Tiêu triền miên suốt một đêm là nàng, tại sao bây giờ lại biến thành vị mỹ nữ xa lạ này?
"Tại sao lại là ngươi?"
Sắc mặt Thanh Thanh trắng bệch như muốn giết người, liên tục lắc lắc đầu. Không có khả năng a, nàng chỉ vừa đi ra ngoài có nửa canh giờ, không thể có một vị mỹ nữ nằm bên cạnh Đoạn đại ca.
"Đương nhiên là ta." Mỹ nữ che miệng cười khẽ:
"Ta hỏi công tử, ngươi kích động như vậy làm cái gì?"
"Chẳng nhẽ là ghen tị? Ngươi không phải nữ tử, ngươi ghen cái gì? Vị công tử này, chàng vừa nói muốn thành thân với ta."
Mỹ nữ cúi đầu cười thẹn thùng.
Hắn muốn kết hôn với vị cô nương này?
Nước mắt trong hốc mắt Thanh Thanh phút chốc dâng lên, trái tim sắp vỡ tan ra rồi. Nàng một lòng một dạ yêu hắn, đem thân thể mình trao cho hắn, mà hắn cư nhiên muốn lấy một nữ nhân khác!
Đoạn đại ca phong lưu, nàng đã sớm hiểu rõ. Lần đầu tiên gặp hắn, không phải hắn đang tán tỉnh nữ nhân hay sao?
Hắn thật sự đáng giận, đã có đại tẩu còn dám đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí...ngay cả nàng...
Thôi, nam nhân như vậy không đáng để yêu thương. Nàng yêu hắn, cho nên dâng hiến bản thân mình. Nàng vì tình yêu của mình đã cho đi quá nhiều.
"Công tử, ngươi sao vậy?" Mỹ nữ quan tâm hỏi.
"Đại ca tại sao còn chưa tỉnh?"
"Chàng..." Mặt mỹ nữ đỏ bừng:
"Đêm qua chàng mệt muốn chết."
Vương xác thực mệt muốn chết rồi, nếu không Ám Dạ lấy đâu ra năng lực để điểm huyệt ngài.
Sắc mặt Thanh Thanh càng thêm tái nhợt.
Mỹ nữ có phần thông cảm:
"Công tử, ngươi vẫn nên đi ra ngoài, Đoạn công tử là khách của ta, ta biết chàng không thích nam nhân."
Giọng nói cùng vẻ mặt của nàng phối hợp rất ăn ý, người nào nhìn thấy cũng biết rằng nàng thích Đoạn Tiêu.
"Ta sẽ đi!" Thanh Thanh thấp giọng:
"Đoạn đại ca, sau này chúng ta còn cơ hội gặp mặt sao?"
"Công tử, ngươi làm sao vậy?"
"Không sao."
Thanh Thanh cố nén không cho nước mắt chảy ra:
"Cô nương, nhờ ngươi nói cho hắn, ta đi đây, ta không thể cùng hắn đi tới Bình Xa thành. Bảo hắn đừng lo lắng cho ta, ngày sau có duyên, nhất định sẽ gặp lại."
"Ta sẽ nói cho chàng."
Thanh Thanh liếc nhìn Đoạn Tiêu đang ngủ rất say, đôi mắt nhắm lại, kiên quyết xoay người chạy đi. Vừa mới bước đi, nước mắt đã nhanh chóng tuôn rơi.
Đây là mối tình đầu của nàng a, vậy mà lại có kết cục như vậy, nàng không cam tâm, rất không cam tâm!
Sớm biết lòng người là như vậy, thì trước kia thà rằng đừng quen!
Nhìn Thanh Thanh đi xa, mỹ nữ trên giường đột nhiên xoay người đứng lên, lôi từ dưới giường ra một bộ quần áo màu đen mặc vào.
"Vào đi, hắn đi rồi!"
Mỹ nữ vẻ mặt lạnh băng, cùng nét quyến rũ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
"Bây giờ làm sao?"
Ám Dạ bước vào phòng, liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu đang ngủ trên giường.
Mỹ nữ, cũng chính là Ảnh Tử lạnh lùng nói:
"Tiểu tử kia đi rồi, trước tiên chúng ta đem ngài lừa về Minh Cung, chuyện về sau cứ để đó rồi tính."
"Hy vọng Vương không trách chúng ta."
Hắn thừa dịp Vương ngủ say đã điểm huyệt đạo của ngài. Nếu như bị Vương biết, hắn không thể không bị lột da.
Ảnh Tử thở dài:
"Ngài sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của chúng ta."
"Đi thôi, không thể để cho Vương biết chúng ta giở trò quỷ. Tạm thời không thể hiện thân, huyệt đạo của ngài một lúc sau sẽ tự động giải!"
"Hy vọng Công Tôn tiên sinh có cách khiến cho ngài hoàn toàn quên đi tiểu tử kia."
Thật không hiểu ôm nam nhân thì tốt chỗ nào!
Mặt Ám Dạ hiện lên sát khí:
"Không bằng giết tên tiểu tử kia đi!"
Vì Vương, hắn đã dám mạo hiểm điểm huyệt đạo của ngài, chỉ đuổi tên tiểu tử kia đi, không bằng giết luôn!
Ảnh Tử lắc đầu:
"Quên đi, hắn cũng chỉ bị Vương bức thôi."
Đối với kẻ khác Ảnh Tử có
thể hạ độc thủ, nhưng đối với người mà Vương yêu thích nàng lại không thể nhẫn tâm. Vương nhìn rất dịu dàng, thực tế lại thô bạo, nếu ngài biết bọn họ giết tiểu tử kia thì nàng cùng Ám Dạ đừng mơ giữ được mạng sống.
Tiểu tử kia cũng thật đáng thương, bị người ta cưỡng bức cũng chịu thôi, nhưng ai ngờ kẻ cưỡng bức hắn lại là nam nhân.
"Chúng ta làm vậy có đúng không?"
Thích một người cũng đâu có gì sai.
"Bất kể là đúng hay sai, chúng ta cũng đã làm rồi." Không có khả năng quay ngược trở lại.
"Đi thôi, không thể quay lại."
Ảnh Tử gật gật đầu, đi đến bên giường giúp Đoạn Tiêu kéo chăn. Khóe mắt vô tình nhìn thấy một vết màu đỏ sậm ở trên giường, nàng lập tức kinh hãi...