Thanh Thanh cứ như vậy trở thành vị hôn thê của Mộ Dung Thiên Lý. Sau đó, hắn mỗi ngày đều đến Tâm Viên nói chuyện, gần như cả ngày đều ở bên cạnh Thanh Thanh. Có đôi khi hắn kề cận Thanh Thanh, nhiều thời điểm khác là Thanh Thanh kề cận hắn.
Thanh Thanh thề, không phải nàng muốn quấn quýt hắn, mà là Vân Tĩnh đeo bám quá lợi hại, từng giờ từng phút đều chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, chỉ cần không có ai ở bên cạnh nàng, hắn lập tức sẽ nói với nàng một đống từ ngữ ngọt ngào đến mức chết người không cần đền mạng! Vân Tĩnh oanh tạc, Mộ Dung Thiên Lý không ngừng lải nhải, khiến cho đầu của Thanh Thanh sắp sửa to ra. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ Vân Thanh Thanh nàng không thể sống quá 30.
Cổ đại có một hoạt động giải trí rất được lưu hành, đó chính là du hồ.
Thanh Thanh vẫn muốn biết ngồi trên thuyền hoa, vừa uống rượu vừa ngắm non sông tươi đẹp là thứ cảm giác như thế nào. Hôm nay, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội thưởng thức.
Mộ Dung Thiên Lý từng quên đem theo tiền, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có tiền. Thanh Thanh vừa nói muốn du hồ, hắn hào phóng bao trọn một chiếc thuyền hoa, mang theo chủ tớ Thanh Thanh ngắm nhìn non sông tươi đẹp.
Thanh Thanh mặc y phục của nam nhân. Nàng một thân bạch y, phong độ phi phàm. Mộ Dung Thiên Lý một thân áo xanh, nổi bật nhưng không có gì đặc biêt.
Đứng ở đầu thuyền, có thể thấy được bầu trời xanh ngắt, mặt nước lấp lánh, phong nguyệt khôn cùng.
Nhìn thấy cảnh đẹp này, Thanh Thanh nhịn không được cảm than:
“Đẹp quá a.”
Ở hiện đại rất khó có thể nhìn được cảnh sắc đẹp như thế này, vẫn là phong thuỷ ở cổ đại tốt hơn.
Bộ dáng ngắm cảnh mê say của Thanh Thanh khiến cho hắn nhìn mà ngây ngốc. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ hồi phục tinh thần.
“Thanh Thanh, nàng biết đánh đàn không?”
“Không biết.”
Đương nhiên là không biết, một người hiện đại như nàng làm sao mà biết đánh đàn tranh a.
Mộ Dung Thiên Lý hơi thất vọng:
“Thì ra là thế.”
Thấy nàng có tài văn chương như vậy, hắn còn tưởng nàng là một tuyệt thế tài nữ.
“Mộ Dung đại ca, rốt cuộc huynh thích ta ở điểm nào?”
Thanh Thanh làm bộ không để ý.
Mộ Dung Thiên Lý nghĩ nghĩ một lúc:
“Nàng không giống người thường.”
Thanh Thanh mỉm cười:
“Ta quả thực không giống người thường?”
Nàng nhìn Mộ Dung Thiên Lý, nói một cách thẳng thắn:
“Ta là một người có tính chiếm hữu rất mạnh, không muốn cùng một nữ nhân khác chia sẻ nam nhân, nếu huynh muốn kết hôn với ta thì không được phép nạp thiếp, suốt kiếp này chỉ có một mình ta.”
Những lời nàng nó đều là sự thực.
“Ta chỉ có một trái tim, làm sao dung nạp thêm người khác.”
Từ giây phút hắn gặp được Thanh Thanh, trong mắt hắn cũng chỉ có mình nàng.
“Thật sự có thể làm được như vậy sao? Ta biết huynh đương là một thanh niên tài tuấn trong võ lâm, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho huynh, huynh có thể cam đoan trong lòng không loạn sao?”
Gả cho một nam nhân vĩ đại cũng thực sự phiền toái!
“Có thể.”
Mộ Dung Thiên Lý ngay cả nghĩ cũng không cần, lập tức trả lời câu hỏi của nàng.
Thanh Thanh cười, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
“Mộ Dung đại ca, huynh có biết bơi không?”
“Không biết.”
Càn Khôn Bảo ở phương bắc, mà phương bắc không có nhiều sông hồ như ở phương nam, hắn tự nhiên sẽ không biết bơi.
“Ai da, Mộ Dung đại ca, huynh thật sự sẽ yêu ta cả đời sao?”
“Nhất định như thế!”
Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt kiên định có pha chút hoài nghi.
Thanh Thanh cười hài long:
“Mộ Dung đại ca, nhà huynh có bao nhiêu người?”
Dù sao cũng đã tính đến việc cùng hắn sống chung cả đời, trước đó tìm hiểu gia đình của hắn nhất định sẽ không đi sai.
“Song thân khoẻ mạnh, còn một muội muội.”
“Mộ Dung Thiên Thuỷ cô nương là võ lâm đệ tam mỹ nhân, nhất định so với ta đẹp hơn rất nhiều.”
Nếu, đây là nàng nói nếu, nàng mà thực sự gả vào nhà Mộ Dung, Mộ Dung Thiên Thuỷ sẽ thích nàng sao? Dù sao những nữ nhân xinh đẹp đều sẽ ghen ghét với một nữ nhân xinh đẹp khác.
“Mỗi người mỗi vẻ, nhưng theo ta nhận xét, Thanh Thanh còn hơn một chút.”
Lời hắn nói đều là thật, muội muội của hắn gần giống một người hoang dã, làm sao có được khí chất điềm đạm như Thanh Thanh. Đương nhiên hắn không biết, khí chất đó của Thanh Thanh chỉ có ở thời điểm nàng chưa nổi giận. Một khi nàng nổi giận, so với muội muội hắn còn dã man hơn.
“Huynh quá khen.”
Nói gì thì nói, nàng chỉ xếp thứ tư, còn người ta xếp thứ ba kia mà.
“Nàng thật sự xinh đẹp hơn, nàng ta là một nữ tử rất tuỳ tiện, ta tin hai người sẽ dễ hoà hợp.”
“Đúng không?”
Trong lòng Thanh Thanh âm thầm thở dài:
“Ta vẫn hy vọng mình có một muội muội tri kỷ.”
Ở hiện đại nàng cô đơn một mình, đi vào cổ đại thì có hai ‘muội muội’ giống như cừu nhân.
“Sau khi thành thân, Thiên Thuỷ chính là muội muội của nàng.”
Nàng đột nhiên hỏi về gia đình hắn, xem ra có vẻ rất muốn kết hôn với hắn.
Thanh Thanh cười nhẹ, cũng không có trả lời. Nàng có lấy hắn hay không còn chưa nói trước được, nếu hắn không hợp cách, nàng lập tức đào hôn.
“Đẹp quá a.”
Thanh Thanh đột nhiên kêu lên, ngón tay chỉ về phía trước:
“Mộ Dung đại ca, huynh xem.”
Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu, nhìn về phía nàng đang chỉ, cũng không có phát hiện cái gì đặc biệt.
Hắn vừa định nói thì đã nghe một tiếng thét chói tai:
“A....”
Tiếp theo sau đó là một tiếng ùm, kèm theo nước bắn tung toé.
“Thanh Thanh!”
Hắn lập tức đưa tay ra, nhưng không thể giữ được, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng rơi vào trong nước.
“Cứu mạng a.” Thanh Thanh ở trong nước không ngừng giãy dụa, khi nổi khi chìm, giống như một chiếc lá rụng.
Giữa hồ chỉ có duy nhất một con thuyền của bọn họ, muốn gọi người đến cứu nhất định sẽ không kịp. Mộ Dung Thiên Lý hít một hơi thật sâu sau đó nhảy vào trong nước. Một tay hắn ôm lấy eo nhỏ của Thanh Thanh, một bên vận nội lực, thi triển khinh công đem nàng trở lại trên thuyền.
Mộ Dung Thiên Lý luôn luôn sợ nước, vừa rồi hành vi anh hùng cứu mỹ nhân cũng khiến cho hắn sợ chết khiếp. Sau khi lên thuyền, hồn vía của hắn còn chưa định, tay chống tại cột buồm thở dốc.
Thanh Thanh bị đặt ở đầu thuyền lạnh run, răng không ngừng va vào nhau: “Rất lạnh a.”
Còn chưa có phục hồi tinh thần, hắn đột nhiên nghe được giọng nói đáng thương của Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, nàng thế nào?”
“Cám ơn.” Răng nàng đang không ngừng đánh vào nhau.
“Nhược nhi, ngươi mau ra đây.”
Thật không biết Nhược nhi làm nha hoàn kiểu gì!
Thanh Thanh túm lấy quần áo hắn để đứng lên, cả người co rúm:
“Đừng kêu, có lẽ nàng đang ngủ.”
“Nô tỳ ở đây.” Nhược nhi thình lình xuất hiện.
Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng:
“Vừa rồi ngươi đi đâu?”
“Ai nha, tiểu thư, tại sao người thành ra như vậy?”
Hai chữ ướt sũng dùng trên người Thanh Thanh tuyệt đối thích hợp!
“Mau dẫn tiểu thư của ngươi vào thay quần áo!”
Trong thần sắc của Mộ Dung Thiên Lý mang theo sự lo lắng.
Nhược nhi vô tội xua tay:
“Không có quần áo.” Ai đi du hồ mà mang theo quần áo?
“Cái gì?!”
Mộ Dung thiên Lý nói với vẻ sốt ruột:
“Ngươi làm nha hoàn như thế nào vậy? Tiểu thư nhà ngươi thân thể yếu đuối, bị nhiễm phong hàn thì tính sao?”
Nhược nhi cúi đầu uỷ khuất:
“Nô tỳ sai rồi.” Hắn thật quá hung hăng.
“Đừng mắng nàng.” Thanh Thanh vừa nói vừa đi về phía khoang thuyền:
“Chết lạnh, lạnh chết.”
Việc quan trọng nhất là thân hình duyên dáng của nàng đã hiển lộ ra ngoài, nàng không muốn cho Mộ Dung Thiên Lý chiếm tiện nghi.
Mộ Dung Thiên Lý hình như cũng ướt sũng như nàng, Thanh Thanh quay đầu lại:
“Mộ Dung đại ca, huynh có muốn vào trong không?”
“Đừng để ý đến ta, nàng trước hết nên hong khô quần áo, cẩn thận cảm lạnh.”
Nam nữ thụ thụ bất thân, tuy bọn họ có danh nghĩa hôn phu hôn thê nhưng thuỷ chung vẫn chưa phải vợ chồng, hắn không muốn chiếm bất cứ tiện nghi gì của nàng, cái gì không nên xem thì tuyệt đối không thể xem.
“Huynh cũng ướt, vào đi, trước tiên cởi quần áo ra.”
“Đừng để ý đến ta, mau vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Khoé miệng Thanh Thanh hiện ra một hình vòng cung duyên dáng, giang hồ đồn đãi không sai, Mộ Dung Thiên Lý quả thực là chính nhân quân tử.
Nhược nhi cũng theo vào trong, sau khi vào khoang thuyền, lặng lẽ liếc Mộ Dung Thiên Lý một cái, trên môi lộ ra một nụ cười hài lòng.