Ninh Hàn khi tỉnh dậy đã sang đến ngày thứ 2, đầu lúc này đau như búa bổ, trong đầu không hiểu tuôn ra nhiều một đoạn trí nhớ.
Một đoạn công pháp không hiểu thấu xuất hiện trong đầu Ninh Hàn.
“Nguyên Từ thần quyết?Tinh Thần Niệm sư?”
Ninh Hàn lướt qua một hồi công pháp, càng xem gương mặt càng lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Nguyên Từ thần quyết là một môn công pháp có thể điều khiển trọng lực xung quanh mình tùy ý, cách không ngự vật trong phạm vi đều không nói chơi.Ngoài ra còn có thể điều chỉnh trọng lực cơ thể mình mà ngự không phi hành, quả thật là xâu thủng trời.
Theo trong công pháp, điều kiện tu luyện là phải trở thành Nguyên Từ thần sơn chủ nhân cùng thu thập đủ ngũ hành tinh hoa mới có thể tu luyện.
“Thì ra là thế, Ngũ Hành sơn hóa ra chính là Nguyên Từ thần sơn.Nhưng mà làm sao để nhận chủ đâu?Ồ, không đúng?”
Lại đọc kỹ lần nữa thông tin công pháp, Ninh Hàn cũng hiểu được ngụ ý nhận chủ Nguyên Từ thần sơn.
“Chỉ cần luyện hóa 5 khỏa hạch tâm của 5 ngọn núi là có thể nhận chủ?”
Ninh Hàn không chút do dự đứng lên hoạt động một chút cơ thể.
“Vậy mà tốt rồi?không phải hôm trước còn gãy xương sao?”
Ninh Hàn trong nội tâm nghi vấn, nhưng nghĩ đến mục tiêu trước mắt là luyện hóa 5 khỏa hạch tâm của 5 ngọn núi đã rồi tính.Thế là Ninh Hàn bắt đầu hành trình tìm kiếm vị trí 5 khỏa hạch tâm.Vì trong công pháp có một nhóm ghi chú đánh dấu vị trí của 5 khỏa hạch tâm ngũ hành này.
Công phu không phụ lòng người, đến sáng ngày thứ 4, Ninh Hàn cũng thành công tìm được và luyện hóa thành công khỏa thứ 5 hạch tâm ngũ hành.
Trong đầu Ninh Hàn lúc này ẩn chứa một tòa núi nhỏ đang trôi lơ lửng.Ninh Hàn cũng biết được là luyện hóa xong 5 khỏa hạch tâm ngũ hành sẽ triệt để lộ ra bộ dáng của Nguyên Từ thần sơn.Hiện tại Nguyên Từ thần sơn đã nhận chủ, Ninh Hàn tâm lý như trút được gánh nặng.
Cảm thấy bước đầu tiên đã hoàn thành, trong đầu bắt đầu mặc niệm Nguyên Từ thần quyết, vận chuyển một tiểu chu thiên.
Ước chừng đến tiểu chu thiên thứ 16, một tiếng răng rắc như có thứ gì bị phá vỡ trong cơ thể vang lên.Huyệt khiếu đầu tiên đã bị Ninh Hàn khai mở đi ra, chính thức bước vào Luyện Khí kỳ tầng 1.
“Ồ, thì ra sau khi luyện hóa 5 khỏa hạch tâm ngũ hành nguyên tố, mình từ hoàng cấp tạp linh căn lại biến thành ngũ hành thiên linh căn rồi.”
Bước vào Luyện Khí kỳ tầng 1, Ninh Hàn có thể nội thị trong cơ thể.Khi nhìn thấy trong đan điền biến thành một đóa thần quang 5 màu, Ninh Hàn biết được là mình linh căn được tái tạo lại.
Linh căn là một trong những điều kiện quyết định thiên phú tu luyện của một tu sĩ.Linh căn theo như công pháp truyền thừa, Ninh Hàn mới biết nó được chia làm tạp linh căn, đơn linh căn, song trọng linh căn, tam tài, tứ quý cùng ngũ hành linh căn.Cấp độ mỗi cái đều chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn bậc.Trước đó không có bước vào Luyện Khí kỳ tầng 1, Ninh Hàn thể chất cũng chỉ là phàm nhân một loại, mặc định sẵn là hoàng cấp tạp linh căn.
Ninh Hàn trong lòng cảm khái không thôi.Bản thân từ một người bình thường lại bị cải tạo lại thành một người có tuyệt thế linh căn thiên phú tu luyện.Điều này căn bản là nghịch thiên, nói ra cũng không ai tin tưởng.
Cảm khái một hồi, Ninh Hàn bắt đầu tìm cách thoát khỏi chỗ này.Bị vây tại nơi này cũng có mấy ngày, trong bụng vang lên liên tục tiếng kháng nghị.Cố nén lấy cơn đói, Ninh Hàn đi ven theo một hướng mà tìm kiếm lối ra.
Cục cảnh sát quận Ngũ Hành Sơn.
Ninh Khinh Tuyết sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt lo lắng sốt ruột, tâm thần không yên ngồi trong cục cảnh sát.
“Chú cảnh sát, đã tìm thấy anh hai cháu chưa?”
Người cảnh sát lắc đầu, lộ vẻ ão não nói.
“Xin lỗi cháu, mấy chú cũng đã gọi người đi tìm, cũng có dán thông cáo tìm người lạc.Nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức.”
“Anh hai cháu buổi tối hôm thứ 4 đi làm thêm rồi mất tích, nếu anh hai mà có chuyện gì, nhà em cũng không biết làm sao bây giờ.”
Người cảnh sát trung niên gặp Ninh Khinh Tuyết khóc, cũng chỉ thở dài bất đắc dĩ, an ủi nói.
“Thôi cháu đừng khóc.Nếu anh cháu còn trong quận này thì chắc sẽ tìm được.Phía bên chú cũng đã liên lạc với nhà trường anh cháu đang học nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm một hai.Trời cùng đã trưa, cháu nên đi ăn chút gì đi, đừng quá lo lắng.Nhóm bọn chú sẽ cố gắng hết mọi khả năng.”
Ninh Khinh Tuyết nhu thuận gật đầu, thần sắc tiều tụy chuẩn bị rời khỏi cục cảnh sát.Lúc này, cửa phòng trực mở ra, một ông lão cùng một cô gái xinh đẹp bước vào phòng.
Người cảnh sát gặp người tiến đến là Mạc thượng tá, đứng lên làm một cái nghi thức chào kiểu quân đội, cung kính nhấc ghế ngồi cho ông lão cùng cô gái xinh đẹp.
Mạc Lâm không nói hai lời, đặt lên trên bàn một bức họa, vẽ khuôn mặt của một người trẻ tuổi, đi thẳng vào vấn đề nói ra.
“Quân, nhận dạng giúp chú người thanh niên này, cùng người nhà.Tranh thủ thời gian, chuyện này quan hệ trọng đại.”
Lâm Quân người trung niên cảnh sát nhìn bức họa, gật đầu, cầm bức họa đi phòng tài liệu đối chiếu gương mặt mà tra hộ khẩu.
Ninh Khinh Tuyết đang muốn đi, nhưng khi nhìn thấy bức họa gương mặt thời điểm, thần sắc kích động, chạy lại hô lên.
“Là anh hai, là anh hai không sai được.Xin hỏi hai vị biết anh hai tin tức sao?”
Ba người bị Ninh Khinh Tuyết thái độ kích động cho sững sờ, chợt Mạc Lâm cùng Diệp Lệ Nguyệt sắc mặt vui mừng nhìn trước mặt gương mặt tiều tụy nữ sinh.Diệp Lệ Nguyệt mở miệng hỏi.
“Em là em gái của người trong bức họa sao?”
Ninh Khinh Tuyết gật đầu, mắt khóc đã đến đỏ lòm một mảnh thấy mà thương, kể lại.
“Vâng, em là em gái của ảnh.Tối hôm thứ 4, anh hai đi làm thêm xong thì mất tích, đến hôm nay vẫn chưa thấy về.Ông chủ nơi anh hai làm việc cũng không biết là anh ấy đi đâu.”
Nói đến đây, Ninh Khinh Tuyết khóc càng thương tâm hơn.
“Nhà em chỉ có anh hai là chỗ dựa duy nhất.Mẹ em thì bị ung thư giai đoạn cuối, nằm ở nhà không thể lao động.Anh hai vì vậy mà đi làm thuê kiêm chức một lúc 2, 3 chỗ.Có khi vì muốn tăng ca kiếm tiền mà trốn học đi làm.Đôi khi ảnh muốn xin nghỉ học đi làm để kiếm tiền nuôi em cùng chữa bệnh cho mẹ, nhưng chỉ còn 1 tháng nữa là đến thi đại học rồi.Em với mẹ tận lực khuyên bảo mới để anh hai từ bỏ ý định nghỉ học….”
Diệp Lệ Nguyệt nghe xong hoàn cảnh gia đình của ân nhân mình, nội tâm không khỏi chua chua, ánh mắt cũng có chút ướt át đồng cảm.Nàng có chút do dự muốn nói không sự thật là Ninh Hàn bị rơi xuống núi.Khẽ cắn môi, Diệp Lệ Nguyệt mới khó khăn nói ra.
“Xin lỗi em, chị biết anh hai em tung tích.Chỉ là, anh hai em vì cứu chị khỏi đám lưu manh mà bị rơi xuống núi.Sự việc là như thế này….”
“...Sau đó, vì giữ chân lại kẻ cầm đầu đám lưu manh mà anh hai em bị đạp té xuống núi.Lúc đó Mạc gia gia chạy đến muốn cứu giúp nhưng đã muộn, thật xin lỗi em cùng gia đình.”
Diệp Lệ Nguyệt làm cái cúi đầu xin lỗi với Ninh Khinh Tuyết.Mạc Lâm ngồi một bên cũng gật đầu xác nhận.
“Đại tiểu thư nói không sai, có trách thì trách lão già này không tới kịp thời giải cứu người thanh niên kia.Ta thay mặt đại tiểu thư xin lỗi cháu.”
Ninh Khinh Tuyết nghe xong tiền căn hậu quả, vội vàng lắc đầu, cũng đồng cảm với Diệp Lệ Nguyệt tình huống.
“Chị cùng ông không cần xin lỗi, việc này cũng không phải lỗi của chị.Có trách thì trách anh hai em vận khí không tốt mà bị đạp té núi.Chỉ mong là anh hai không có việc gì, nếu không em cùng mẹ không biết phải làm thế nào nữa.”
Thấy Ninh Khinh Tuyết như muốn khóc, Diệp Lệ Nguyệt cũng tiến đến ôm nàng vào lòng.Hai người cùng nghẹn ngào lên mà tâm sự.
Mạc Lâm ngồi một bên cũng âm thầm thở dài, biết việc này không thể một sớm một chiều rõ ràng thanh niên kia sống hay chết, đành phải phó thác cho trời mà thôi.
Trò chuyện một hồi, thấy tâm tình của Ninh Khinh Tuyết có chút chuyển biến tốt hơn, Diệp Lệ Nguyệt đưa ra đề nghị.
“Khinh Tuyết, hay là để chị đến nhìn mẹ em một lần đi.Nếu có thể, chị có thể gọi đến trong nước bác sĩ tốt nhất tiến hành phẫu thuật cắt bỏ đi tế bào ung thư.”
“Đã muộn rồi chị ơi.Bác sĩ nói mẹ em chỉ còn dùng thuốc để kéo dài sinh mệnh.Chỉ có tiến hành xạ trị đợt tiếp theo mới có thể tiến hành phẫu thuật cắt đi tế bào ung thư.Hiện tại vì trong nhà tiền tiết kiệm không còn nhiều nên chỉ uống thuốc cầm cự cho qua ngày thôi.”
Diệp Lệ Nguyệt nghe đến đây, ý tưởng trong đầu càng kiên định hơn, quay đầu lại nói với Mạc Lâm.
“Mạc gia gia, cầu ngài nói với ba cháu dùng mọi cách để tìm trong nước đến bác sĩ phẫu thuật ung thư tốt nhất được không?tiền không là vấn đề.”
Mạc Lâm gật đầu, rời khỏi phòng cầm điện thoại lên gọi điện cho ông chủ Diệp Vấn Thiên.
Ninh Khinh Tuyết thấy vậy, hoảng lên, vội vàng nói.
“Chị Nguyệt, không cần làm vậy đâu?nhà em làm sao có ý tứ mà nhận ân huệ này đây?”
Diệp Lệ Nguyệt sờ sờ đầu của Ninh Khinh Tuyết, an ủi nói.
“Cô bé ngốc, nếu không làm vậy thì chị mới là người cảm thấy áy náy.Anh hai em vì cứu chị một mạng mà sống chết chưa biết, nhà em lại đang gặp khó khăn.Chị giúp một cái thì có gì không hợp lý đâu.Nếu như tìm được bác sĩ phẫu thuật, mẹ em có 50% tỉ lệ khỏi bệnh.”
Ninh Khinh Tuyết nghe vậy, sắc mặt mừng đến phát khóc, ôm lấy Diệp Lệ Nguyệt nhảy cỡn lên.
“Thật sao chị, nói vậy là mẹ em có hy vọng chữa khỏi?”
“Ừ, em không cần lo lắng, vậy chúng ta tranh thủ đến bệnh viện thăm mẹ em đi.”
Trên đường đến bệnh viện, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau như chị em trong nhà.
"Đúng rồi, em còn chưa biết tên đầy đủ của chị đâu rồi."
Nếu đã trở nên thân mật, Ninh Khinh Tuyết cũng bày tỏ muốn biết họ tên của đối phương.Diệp Lệ Nguyệt bị hỏi đến cảm thấy có chút không có ý tứ, cười cười nói ra.
"Xin lỗi, chị quên giới thiệu.Chị là Diệp Lệ Nguyệt, năm nay 18 tuổi, học trung học phổ thông Quốc Tự Giám lớp chuyên Anh ngữ."
Ninh Khinh Tuyết nghe Diệp Lệ Nguyệt giới thiệu, tâm lý một trận kinh ngạc, chợt nghĩ đến điều gì, khoa trương hô lên.
"Oa, hóa ra chị là Diệp Lệ Nguyệt, một trong tứ đại hoa khôi của trường à?Trùng hợp là em với anh hai cũng học ở Quốc Tự Giám, anh hai em là lớp 12 chuyên Toán, em cũng giống chị học chuyên Anh ngữ nhưng là lớp 11."
Bỗng nhiên Ninh Khinh Tuyết nghĩ đến tình cảnh anh hai mình hiện tại, sắc mặt trở nên buồn bã.
"Đều tại em không tốt, anh hai vì lo cho em cùng mẹ mà thành tích tuột dốc không phanh.Hồi đó đến giờ anh học rất giỏi, nhưng từ 3 tháng trước, mẹ bệnh tình chuyển biến xấu đi, rất cần tiền uống thuốc.Anh hai cũng vì vậy mà bỏ ra phần lớn thời gian học tập để đi làm.Em cũng muốn đi làm lắm, nhưng anh hai kiên quyết không chịu, em cũng không còn cách nào khác.Mong trời cao phù hộ anh không có việc gì."
Diệp Lệ Nguyệt vỗ vai Ninh Khinh Tuyết mà an ủi.
"Chị tin tưởng anh hai em phúc lớn mạng lớn không có việc gì.À đến bệnh viện rồi, mẹ em nằm ở khoa nào phòng mấy?"
"Phòng 284, khoa ung thư."
Hai người vào thang máy, khoa ung thư ở lầu 8 nên chờ một lúc cũng đến.Vừa vào phòng, Ninh Khinh Tuyết chạy lại ôm mẹ mà khóc lên.
"Mẹ ơi!huhu!"
Ninh mẹ Ninh Vũ Dao sắc mặt vàng như màu đất, tóc như muốn rụng gần hết cố gắng nhấc lên một tay vỗ lưng con gái.
"Con gái, mẹ còn không có chết.Khóc cái gì?Mà anh hai con đâu?mấy hôm nay không thấy nó đến..."
Ninh Vũ Dao giọng khàn khàn, cố nhịn đau đớn từ bệnh trạng mình mà khó khăn nói ra.
"A Hàn có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?nhanh nói cho mẹ biết."
Ninh Khinh Tuyết biết không giấu được nghẹn ngào kể lại sự việc.Ninh Vũ Dao nghe xong trầm mặc, chỉ là thở dài.
"Con trai tôi số khổ a, đúng là ông trời muốn đoạn đường người mà."
Diệp Lệ Nguyệt đứng một bên nghe hai mẹ con nhà họ Ninh nói chuyện, cũng nhịn không được chạy lại nắm tay Ninh Vũ Dao.
"Đều là lỗi của cháu, cô muốn đánh muốn mắng gì cháu cũng chịu.Nếu không tại cháu thì anh hai của Khinh Tuyết cũng không té xuống núi."
Ninh Vũ Dao có chút khó khăn mở miệng.
"Không trách cháu, không trách cháu.Là a Hàn đứa nhỏ này số khổ, nếu cô không làm gánh nặng của nó, khỏe mạnh như người bình thường thì tốt biết bao nhiêu.Nó cũng không vì làm thuê kiếm tiền mà trốn học."
Diệp Lệ Nguyệt nghe xong mới an ủi.
"Cô yên tâm, cháu đã liên hệ người tìm kiếm trong nước chuyên gia phẫu thuật ung thư.Chỉ cần mời được họ, cô bệnh có 50% tỉ lệ chữa khỏi.Với công nghệ y học hiện nay thì sống thêm mấy năm là không có vấn đề."
Ninh Vũ Dao biết mình bệnh trạng thế nào, khẽ lắc đầu.
"Bệnh của cô, cô đương nhiên rõ hơn ai hết.Cái này căn ung thư phổi cũng theo cô từ lúc còn trẻ, nay mới bắt đầu bộc phát ra thôi, có chữa cũng vô dụng, uổng phí tiền bạc.Cháu không cần vì việc của a Hàn mà áy náy giúp đỡ cô chữa bệnh."
Diệp Lệ Nguyệt thấy Ninh Vũ Dao thần sắc ảm đạm, thần sắc càng kiên định muốn chữa khỏi cho Ninh Vũ Dao.
"Tiền bạc làm sao quan trọng bằng mạng sống hả cô?Cô cứ cố gắng dưỡng bệnh, uống thuốc theo bác sĩ yêu cầu đi.Còn lại cứ để cháu lo, cháu ngoài việc học ra còn kinh doanh một cái công ty nhỏ.Công ty cháu vừa nghiên cứu ra được đến công nghệ mới.Chỉ cần đưa nó ra thị trường thì triệt để hot."
Nói xong, Diệp Lệ Nguyệt nhìn Ninh Khinh Tuyết nói.
"Khinh Tuyết, chi bằng em đến công ty chị làm thêm đi, ngày chỉ cần làm 4 tiếng thôi.Tiền lương tính như nhân viên chính thức, còn cấp cho bảo hiểm cùng phúc lợi."
Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Lệ Nguyệt cảm thán nói.
"Hóa ra nghe đồn về chị là thật?Chị mở một công ty sản xuất điện thoại thông minh, giá trị tài sản đạt đến mấy vạn tiền bạc là thật.Chị không chỉ xinh đẹp, thông minh mà còn có sự nghiệp thành công trước tuổi nữa, em thật khâm phục nữ nhân như chị.Ai lấy được chị về nhà chắc là nhà có phúc lắm."
Ở S quốc, tiền được chia thành tiền đồng, tiền bạc, tiền vàng ba cấp bậc.10 vạn tiền đồng = 1 tiền bạc, 10 vạn tiền bạc = 1 tiền vàng.
"Cô nàng nói cái gì lung tung đâu, chị mới 18 tuổi đây, chuyện kết hôn đem ra nói làm gì?"
Diệp Lệ Nguyệt bị trêu chọc, sắc mặt có chút nóng lên, giận mà cù lét Ninh Khinh Tuyết.
"Tha mạng, tha mạng.Em biết lỗi rồi mà."
Ninh Khinh Tuyết cuối cùng chịu thua, vội vàng cầu xin tha thứ.Diệp Lệ Nguyệt mới thôi cù lét nàng.
Ở thời điểm hai người đùa giỡn nhau ở bệnh viện, trung học phổ thông Quốc Tự Giám bầu không khí càng trở nên nặng nề lên.
Trong phòng họp hội đồng của trường, hiệu trưởng Mạnh Thường Tân sắc mặt lo lắng hỏi thăm.
"Vẫn không có tin tức gì của em Hàn sao?cũng đã là ngày thứ 5 từ khi mất tích rồi!"
Mấy vị giáo viên đều trầm mặc, giáo viên chủ nhiệm lớp chuyên Toán của Ninh Hàn Đinh Kiến Phong thầy giáo mới nói.
"Vẫn chưa có.Phía cục công an cũng cố gắng tìm kiếm, thậm chí đã kinh động đến trên phía tỉnh cùng nhóm người ở Hoa Lư đế đô."
Mạnh Thường Tân nghe đến ngay cả khu Hoa Lư đế đô cũng bị kinh động, nghĩ ra trong vụ mất tích này có vẻ không đơn giản.
"Là Diệp gia làm sao?"
"Đúng vậy.Nghe nói em Hàn mất tích cũng do minh tranh ám đấu của 2 nhà Diệp, Triệu."
Mạnh Thường Tân sắc mặt biến đổi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.Thần tiên đánh nhau, phàm nhân bị vạ lây cũng chỉ vậy thôi.Suy nghĩ một hồi, Mạnh Thường Tân mới hỏi.
"Việc vận động đóng góp mạnh thường quân hỗ trợ trị bệnh cho phụ huynh của em Hàn thế nào rồi?"
"Hiện tại tổng cộng học sinh cùng giáo viên trường ta, cộng thêm vận động mạnh thường quân thì được khoảng 200 tiền bạc."
Nhóm giáo viên cũng biết đến hoàn cảnh gia đình của Ninh Hàn, nên việc Ninh Hàn trốn học đi làm thêm, mấy người cũng nhiều lần khuyên bảo Ninh Hàn đừng vì làm quá sức mà quên việc học tập.Thế nhưng Ninh Hàn vì gia đình mà thành tích học tập tuột dốc, mấy giáo viên cũng âm thầm tiếc hận cho một nhân tài.
Mạnh Thường Tân thấy không còn gì để nói, phất tay tan họp.Nhóm giáo viên cũng theo lịch trình mà đến lớp giải đề.Hiện tại chỉ còn không đến 1 tháng là kỳ thi đại học tới rồi, tranh thủ giúp được học sinh mình giải đề ôn tập được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lớp 12B1 chuyên Toán của Ninh Hàn lúc này càng như một cái chợ.
Ngồi trong lớp học, Tống Thi Vũ ngày càng lo lắng.Trước đó, Tống Thi Vũ bị bệnh, Ninh Hàn vì hỗ trợ mình làm việc ở quán nướng xong sau đó mất tích, Tống Thi Vũ trong lòng cũng mang theo chút áy náy.Hiện tại Ninh Hàn bị mất tích 5 ngày, công an cùng nhà trường đang nỗ lực tìm kiếm.Nàng cũng tham gia vào nhóm người tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy.
Đột nhiên, một nữ sinh vỗ Tống Thi Vũ bả vai.
"Bà suy nghĩ xuất thần cái gì đó?lại lo lắng cho Ninh Hàn?"
"Tình Tình, bà nói xem Ninh Hàn ổng có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn không?"
Tống Thi Vũ hỏi Mục Tình nữ sinh.Mục Tình suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật.
"Nếu mà mất tích mới 5 ngày thì vẫn còn hy vọng tìm ra.Bà cũng đừng lo lắng, cũng không phải tại bà mà ổng mất tích đâu nên lo lắng cái gì cũng vô dụng."
"Hừ, nói không chừng là đắc tội với nhóm anh chị xã hội nào đó rồi bị loạn côn đánh chết cũng không chừng."
Một thanh âm châm chọc của nam sinh vang lên khiến Tống Thi Vũ cùng Mục Tình lộ vẻ phẫn nộ.
"Trình Bằng, ông nói vậy là ý gì?Ninh Hàn dù sao cũng là lớp chúng ta bạn học, ông nói thế có chút quá đáng đi."
Mục Tình không nhịn được nổi giận hô lên.
"Bà quan tâm gì cái thằng phế vật đó.Mang tiếng học lớp chuyên mà thi điểm lại đếm ngược, loại làm mất mặt xấu hổ lớp như vậy xứng đáng làm bạn với chúng ta sao?"
Trình Bằng có chút dửng dưng nói ra mình suy nghĩ.
Tống Thi Vũ không nhịn được phản bác.
"Ông đừng có quá đáng.Ninh Hàn vì kiếm tiền chạy chữa cho mẹ mới đi làm kiêm chức một lúc 2, 3 việc dẫn đến không có thời gian học tập, thành tích mới bị tuột dốc.Nếu ổng chịu ôn tập mà nói, điểm số ăn đứt ông mấy con phố."
Trình Bằng bị Tống Thi Vũ hạ thấp giá trị bản thân, sắc mặt trở nên khó coi.
"Tại sao bà lúc nào cũng nói tốt cho Ninh Hàn.Thằng đó có cái gì tốt?Mà tốt đến mấy thì giờ cũng là một phế vật nuôi một cái người nằm liệt giường.Đúng là 2 mẹ con nên giống như nhau đều phế vật..."
Chát.
Một bạt tai thanh thúy vang lên khiến nhóm học sinh trong lớp không khỏi đưa hai mắt chú ý tình huống cãi nhau của nhóm 3 người.
"Không cho phép ông sỉ nhục Ninh Hàn cùng mẹ ổng.Nhà người ta đã đáng thương lắm rồi, ông không ủng hộ giúp đỡ thì thôi, còn mở miệng sỉ nhục người ta.Uổng cho ông thi được vào cái trường này, tố chất quá kém."
Tống Thi Vũ nhịn không được phẫn nộ trong lòng, cho Trình Bằng một cái tát vào mặt.
Nhóm học sinh trong lớp thấy vậy cũng lên tiếng phụ họa.
"Trình Bằng, ông cũng quá phận quá đáng đi.Ninh Hàn hoàn cảnh đáng thương như vậy mà ông cũng nỡ sỉ nhục."
"Nhân cách đạo đức không bằng heo chó."
"Không biết thằng này làm sao có thể vào được trường này.Trường chúng ta đâu có chứa một đám đạo đức cùng cách làm người hỏng như thằng này đâu."
Trình Bằng nghe lời bàn luận của đám người, không những không biết hối cãi, mà còn giận dữ hống lên.
"Bọn mày im hết cho tao, chuyện của tao bọn mày chớ có xen vào."
Trình Bằng giận dữ nhìn Tống Thi Vũ, chửi thề một tiếng muốn tát lại Tống Thi Vũ một bạt tai.
"Gái điếm thúi, mày dám đánh tao."
Cánh tay vừa vung chưa đến, tay Trình Bằng đột nhiên bị một cái tay rắn chắc giữ lại.
"Trình Bằng, mày có hơi quá đáng rồi.Xin lỗi Thi Vũ đi thôi, mày đánh Thi Vũ thì xin lỗi.Còn việc mày nói xấu anh Hàn, chờ ảnh về lớp rồi nói.Mày đừng tưởng quen được mấy người trong xã hội đen thì hay ho, cảnh cáo mày một câu đừng nên nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác thế nào.Có ngày bị chơi chết lúc nào không hay đấy.Tao cả đời này khâm phục nhất cũng chỉ có anh Hàn, mày nếu còn nói xấu ảnh lần nữa mà nói, tao không tiếc giá nào cũng phải để mày nằm viện mấy tháng."
Người nói chuyện là Dương Bình, một cái hiếm hoi bạn bè của Ninh Hàn.Vì trước đó Dương Bình bị nhóm lưu manh hành hung, Ninh Hàn ra tay cứu giúp mà tình nguyện làm đàn em của Ninh Hàn.Ninh Hàn đối với việc này cũng bất đắc dĩ, nhiều lần khuyên bảo Dương Bình hai người đều là bạn bè, đừng vì cảm kích người khác mà hạ thấp bản thân.