Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 116: Bị đánh nở hoa



Trong biệt viện của Viêm gia. Tôn Dương sau một hồi nói chuyện cùng Lạc Bá, hắn cuối cùng đã đại khái tiếp thu được sự thật về cha mẹ mình.

" Vậy theo như tiền bối nói, cha ta hiện tại hẳn là đang chờ cơ hội để đột phá cực hạn, chính thức trở thành Chân Thần… " Tôn Dương kinh nghi bất định hỏi.

" Đúng là như vậy? Chỉ có điều hiện tại chủ nhân còn vướng bận về thiếu chủ và chủ mẫu, cho nên một bước cuối cùng này còn chưa thể viên mãn được… " Lạc Bá có chút thở dài sầu não nói.

" Mẫu thân của ta không có cùng cha ta một chỗ sao? " Tôn Dương nghi hoặc hỏi.

" Không có, thân thế của chủ mẫu có chút đặc thù… Người không phải là người ở trong phiến Lục Địa giới này, lần này chủ nhân quyết định hiện thế lần nữa, nguyên nhân một phần cũng là vì chủ mẫu… "

" Cái gì? Mẫu thân của ta không phải là người thuộc phiến thế giới này… Chuyện này làm sao có thể?.. " Tôn Dương trợn to mắt như không tin hỏi.

" Đúng vậy, chủ mẫu vốn là thuộc về một gia tộc ở thế giới khác. Một thế giới mà chỉ có Thần chân chính mới có thể đặt chân đến… Ngày trước khi chủ nhân vừa bước vào cảnh giới Bán Thần, đã từng thông qua một không gian bị vỡ tiến vào Thần Vực, ý đồ muốn mang chủ mẫu trở về, nhưng lần đó lại bị người của gia tộc chủ mẫu phát hiện, cuối cùng dẫn đến một trận đánh oanh động ở Thiên Không Vực, từng cường giả Bán Thần của gia tộc đó đều bị chủ nhân đánh cho mình đầy thương tích, cuối cùng phải xuất động đến cường giả Chân Thần ở nội tộc, mà người này lại là thân ca ca của chủ mẫu, tính tình cũng không đến nỗi khó khăn, hắn vừa hiện thân liền chỉ yêu cầu chủ nhân tiếp của hắn ba chiêu,nếu như chống đỡ được thì sẽ để chủ nhân mang chủ mẫu rời đi, cuối cùng chủ nhân là tiếp được ba chiêu nhưng là bị trọng thương nặng, đương nhiên một phần cũng là vì người kia đã nương tay… Nếu không…. Cuối cùng chủ nhân và chủ mẫu từ Thiên Không Vực trở về, từ đó mai danh ẩn tích, nào ngờ mấy năm trước vì một đầu Thần thú bị kẻ địch của nàng truy sát mà bại lộ… Cho nên mới dẫn đến kết cục hiện tại… "

" Vậy có nghĩa là mẫu thân của ta năm đó chính là bị người của gia tộc kia bắt đi? Còn có Thần Thú mà tiền bối nói, không lẽ là Tiên Thiên Ngọc Thố Huyền Trân, bá chủ của U Minh Sâm Lâm… " Tôn Dương cố gắng trấn định để mình bình tĩnh, hắn hít lấy một hơi thật dài để nói tiếp, hiện tại xem ra tai hoạ năm đó ở Lục Man Thôn cũng không phải đơn giản như hắn vẫn nghĩ.

" Đúng vậy… Vị bá chủ của U Minh Sâm Lâm kia vốn là một Thần Thú ở thần giới, cũng không biết vì nguyên nhân gì lại rơi đến thế giới này để trùng sinh tu luyện lại từ đầu… Năm đó khi chủ nhân phát hiện được hồn phách của nàng rơi xuống, ngài đã từng ra tay giúp nàng che giấu để tránh người tìm đến thu phục nàng… "

Tôn Dương hít một hơi thật dài, cố gắng đem những tin tức vừa nghe được này gian nan tiêu hoá hết trong đầu, cho đến hiện tại hắn quả thật chưa từng nghĩ đến, thân phận của những người xung quanh mình lại ở một cấp độ đáng sợ như vậy? Cũng không nghĩ tới một đoạn nhân duyên giữa cha và Huyền Trân lại rơi vào trên đầu mình, Ngày đó là hắn đã mang nàng, một con thỏ bị thương từ trên núi trở về, lúc đó cha khẳng định là đã biết, nhưng tại sao người lại bỏ mặc không để ý đến." Lạc tiền bối, cha ta bảo người đi tìm ta là muốn mang ta trở về Thái Thanh Sơn đó sao? " Hắn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát hỏi.

" Vâng thiếu chủ, chủ nhân đã nói nếu tìm được thì nhất định phải mang ngươi trở về, cho dù ngươi hiện tại chỉ là một thường nhân thì cũng sẽ không có ai có thể làm tổn thương đến người… "

" Ài tiền bối người trở về đi thôi, nói với cha ta, ta hiện tại vẫn rất tốt, bảo người không lo cho ta. Đợi ta tăng lên thực lực ở một mức nhất định ta tự nhiên sẽ đi tìm ông ấy… Với lại trạng thái tu luyện của ta hiện tại, ngoại trừ Nhân môn thì không có nơi nào có thể hỗ trợ được ta… " Tôn Dương thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói.

Lạc Bá cũng chỉ đành cười khổ gật đầu, chủ nhân đã từng nói qua, khi Tôn Dương vừa mới ra đời liền đã tự tay phế đi căn cơ của hắn, để cho hắn sống cuộc sống vô lo vô nghĩ của thường nhân, nhưng mà hiện tại Tôn Dương không có căn cơ tu luyện nhưng lại mang một thân lực lượng Tạo Hoá, loại lực lượng bá đạo này trên thế gian hoàn toàn chính xác là chỉ có thể xuất ra từ Nhân môn, cái nơi chuyên đào tạo phế vật thành quái vật này. Lại nói đến nhìn tính cách của Tôn Dương, Lạc Bá cũng có thể nhìn ra được người thiếu chủ này rất quật cường, cũng là thuộc dạng người không chịu an phận giống như Tôn Thiên Vũ cha hắn.

" Vậy ta để lại trong người thiếu chủ một đạo linh hồn ấn ký, nếu có chuyện gì cần, ngươi cứ trực tiếp truyền ý niệm vào đó, ta tự nhiên sẽ nhận được tin tức mà tìm đến… " Nói xong ngón tay Lạc Bá khẽ điểm vào trán Tôn Dương một cái, một đạo linh hồn xâm nhập vào trong đầu hắn rồi biến mất. " Được rồi, nếu thiếu chủ đã có con đường để lựa chọn thì ta cũng không thể làm gì hơn, hy vọng đến khi gặp lại thiếu chủ sẽ cho chủ nhân một cái bất ngờ thật lớn… Bảo trọng..." Dứt lời, Lạc Bá trực tiếp ở trong phòng hai tay xé ra một đạo lỗ hổng không gian, một bước tiến vào trong đó cả thân hình hắn lập tức tiêu thất.

Không gian trong phòng yên tĩnh trở lại, Tôn Dương ngồi ngẩn người trên ghế cố gắng ổn định lại tâm tình, đột nhiên cái đầu nhỏ của Bảo Nhi từ ngoài cửa ló vào, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn kêu lên… " Cha Bảo Nhi đói… " " Bảo Nhi ta hiện tại không có tâm trạng, ngươi muốn ăn gì thì đi nói với Tiên Liên tỷ tỷ, bảo nàng dẫn ngươi đi ăn… "

" Cha Bảo Nhi muốn ăn Hoả Mục Nguyên Linh Thảo và Địa Tâm Hoả… "

" Cái gì? Nha đầu, ngươi đang đùa với ta sao? Mấy cái đó đều là trân phẩm thì không tính, nhưng hoả thuộc tính trong đó đều là loại chân hoả cực nhiệt, ngươi đây là muốn đem mạng ra đùa có đúng không? " Tôn Dương vừa nghe đến tên vật phẩm do Bảo Nhi nói ra thì lập tức nhảy dựng lên, hai mắt trợn ngược hung hăng nhìn Bảo Nhi rồi dứt khoát từ chối. Đừng nói là mấy thứ này không thể cho nha đầu này ăn, mà dù nó có thể ăn được thì hắn cũng không có khả năng để cung ứng cho nó, nếu như nha đầu này mỗi ngày đều đòi ăn mấy thứ đó, đây căn bản là muốn lật móng nhà của hắn mang đi bán để cho con ăn hàng, là phá sản a.

Bảo Nhi thấy Tôn Dương nổi giận trợn mắt nhìn nó, vẻ mặt lập tức xụ xuống ủy khuất như muốn khóc, hai mắt to đen láy đã rưng rưng nước mắt. " Cha Bảo Nhi đói, Bảo Nhi muốn ăn hoả dược… "

" Được rồi, Bảo Nhi ngoan, muốn ăn thứ gì thì nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn nha… " Đúng lúc này Viêm Hồng đi đến, vừa nghe Bảo Nhi đòi ăn thì vội chạy đến bên cạnh tiểu nha đầu ôn nhu hỏi.

" Bảo Nhi hai mắt sáng lên, nhưng không có đáp ứng vội, mà là đưa mắt nhìn Tôn Dương… " " Được rồi, đi đi. Lát nữa ta sẽ qua đó… "

Được Tôn Dương gật đầu, Bảo Nhi lập tức vui vẻ để cho Viêm Hồng bế đi về phía kho linh dược của Viêm gia. Tôn Dương lại ảo não ngồi ở trong phòng, bỗng nhiên hai mắt hắn trở nên nặng trịch như muốn nhắm lại, trong đầu đều trống rỗng, toàn thân mệt mỏi như muốn lăn ra ngủ một giấc thật thoải mái, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố gắng vận chuyển lực lượng để chống đỡ, nhưng mà cái cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng khiến cho hắn trở nên vô lực, ngay cả khi hắn mở ra Yêu Huyễn Ma Đồng cũng không thể ngăn được loại cảm giác tê dại muốn hôn mê này.

Cuối cùng hắn hoàn toàn vô lực phản kháng, ý thức toàn bộ thu liễm ngã gục ra giữa sàn nhà nằm bất động. " Đây đây là nơi nào? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Tại sao ta lại ở đây? " Nhìn một mảnh hư không vô tận trước mặt, Tôn Dương trong lòng kinh hoảng không biết bản thân mình vì sao lại xuất hiện ở nơi này, vùng không gian này là một màu trắng xoá vô tận, khắp nơi đều là khói trắng lượng lờ, ngoài ra cũng không có thứ gì khác?.

" Phu quân? Phu quân? Phu quân? " Đang lúc Tôn Dương vẫn còn tò mò đánh giá xung quanh, đột nhiên lại nghe được một chuỗi âm thanh trong trẻo từ trong hư vô vang vọng bên tai, còn không kịp đợi hắn phản ứng đã cảm nhận được một đôi tay mềm mại trắng nõn từ sau lưng hắn vòng đến, ôm lấy hông hắn, một thân thể mềm mại yểu điệu dán sát vào phía sau lưng, mang theo mùi hương thơm kỳ diệu hít vào khiến cho tinh thần cực kỳ sản khoái.

Tôn Dương như lâm đại địch bị tập kích bất ngờ, hắn ngay lập tức phản ứng nhảy vọt về phía trước ý đồ muốn tránh đi, nhưng ngoài ý liệu của hắn, cái thân thể mềm mại không xương mà hắn chưa thấy rõ diện mạo kia vẫn cứ như cũ dán sát vào sau lưng hắn không rời nữa xích. " Ngươi ngươi là ai, ngươi muốn làm gì? " Tôn Dương kinh nghi bất định cắn răng hỏi.

" Phu quân ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi, ta đã ở nơi này chờ người lâu lắm rồi… " Giọng nói kia vẫn vang lên từ phía sau lưng, nhưng lần này nghe có vẽ nhẹ nhàng ôn nhu hơn rất nhiều.

" Ách cô nương gì đó ơi, chắc là ngươi nhận nhầm người rồi a… Ta hiện tại còn chưa có thê tử, không có khả năng là phu quân của cô đâu nha… "

" Hứ đồ xấu xa, ngay cả con gái cũng đã mang huyết mạch của ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận… "

" A… Ngươi ngươi nói là Bảo Nhi… " Tôn Dương như chợt hiểu ra liền kinh dị hét lên.

" Coi như ngươi cũng không ngốc… " Nữ nhân hé miệng cười đồng thời cũng buông tay ra, nhấc chân đá một cước vào mông Tôn Dương giọng điệu trở nên băng lãnh nói. " Hừ ngươi làm cha mà không quan tâm đến con gái, để cho nó đói bụng ủy khuất như vậy? "

Tôn Dương bị ăn một cước đau điếng, hắn giận dữ quay lại nhìn nữ nhân kia, chỉ thấy nữ nhân này toàn thân đều đã bị một lớp sương trắng bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy một thân thể mờ ảo không rõ ràng. " Này cái nữ nhân điên kia, ngươi lại dám đá vào mông ta… "

" Hừ đá ngươi thì sao? Cho ngươi trừa cái tội bỏ đói con gái, cho ngươi biết thế nào là làm cha, ta đá, ta đá chết ngươi… " Cứ mỗi một câu vang lên là Tôn Dương lại hét thảm một tiếng, hắn cực kỳ phẫn uất muốn phản kháng, nhưng lại vô lực phát hiện toàn thân lực lượng đều đã bị phong toả, không thể làm được gì. Chỉ một lát sau, khi tiếng hét dừng lại thì cái mông của hắn đã nở hoa, nhìn căng tròn đầy đặn hơn lúc bình thường rất nhiều.

Tôn Dương trên trán quấn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ cay nghiệt, thầm than xui xẻo, không biết mình bị cái nữ nhân điên này dùng cách gì mang đến nơi này tàn bạo. Đây căn bản là một đầu mẫu điểu, hắn nằm nhoài giữa tinh không sương trắng, trên mông vẫn còn truyền lại cảm giác đau nhức không giả. " Ngươi ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi mang ta đến nơi này chắc hẳn cũng không phải chỉ vì chuyện này đi… " Tôn Dương cố nhịn đau vẻ mặt trấn tĩnh nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt nói.

Đằng sau lớp sương mờ, nữ nhân nhìn Tôn Dương có chút ngạc nhiên, nàng ta không nghĩ đến một nhân loại nhỏ yếu này vừa mới bị nàng hành hung đánh một trận, vậy mà vẻ mặt vẫn có thể trấn định đi vào chính đề như vậy, nhân loại trẻ tuổi này quả thật có chút không đơn giản. " Hừ ta mang ngươi đến đương nhiên không chỉ vì chuyện này. Nhưng mà ngươi cũng nên nhớ, về sau nhớ lo cho con gái của chúng ta đầy đủ một chút, nếu để ta phát hiện nó bị đói thì ta sẽ lôi ngươi đến đây mỗi lần đều đánh một trận. " Dừng lại một chút rồi nàng ta nói tiếp. " Việc còn lại là ta muốn ngươi bảo hộ con gái của chúng ta thật tốt, tốt nhất là không nên để cho Long Tộc và Phượng Hoàng Tộc nhận ra nó. Ít nhất là cho đến khi nó trưởng thành. "

" Long Tộc và Phượng Hoàng Tộc, đây là có ý gì? " Tôn Dương nghi hoặc hỏi.

" Đợi đến lúc rồi ngươi tự nhiên sẽ biết, trước mắt thì ngươi chỉ cần biết những kẻ đến từ hai tộc kia sẽ gây bất lợi cho nó là được… "

" Vậy được, ta sẽ lưu ý.. " Tôn Dương nghiêm túc gật đầu.

" Được rồi, không còn chuyện gì nữa. Ngươi trở về đi thôi, hãy nhớ lấy cái mông của ngươi đấy, ta mà phát hiện con gái bị đói thì sẽ tìm ngươi tính sổ… Còn nửa, ngươi vừa rồi gọi nó là Bảo Nhi… Ừ tên cũng không tệ… "

Tôn Dương đầu óc choáng váng, hơi rùng mình một cái, từ dưới sàn nhà lồm cồm bò dậy. Đột nhiên hắn kinh hãi phát hiện từ dưới mông truyền lại cảm giác đau nhức kịch liệt, bất giác trên đầu tứa ra mồ hôi lạnh. " Con mẹ nó đây là thật sao? Cái nữ nhân điên kia là thật sự… Ặc Bảo Nhi, ta phải đi cho Bảo Nhi ăn thật no, về sau nhất định không thể để nha đầu này mở miệng kêu đói mới được a… "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.