Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 120: Tứ đại gia tộc hải vực



Ba ngày sau tại Hàn Sa thành, nhóm người do Hàn Thanh Thanh dẫn đầu cuối cùng cũng đi ra khỏi Nhiệt Đới sâm lâm, tiến vào khu vực của Hàn Sa thành. Hàn Sa thành là toà thành tiếp điểm do Hàn gia ở Hàn Các Đảo xây dựng thành, toà thành này được dựng lên cũng nhằm mục đích là làm điểm chuyển tiếp cho người bên đại lục này đi ra đảo, hoặc là giao thương cùng với người trên đất liền, trao đổi vật phẩm và tài nguyên tu luyện.

Vị trí Hàn Sa thành chính là nằm ngay đầu bên này của bìa rừng Nhiệt Đới và bờ biển của Tứ Vực Hải Dương, một mặt tại phía đông thành có vô số con tàu lớn nhỏ, xa hoa lộng lẫy đều có đủ, thuyền đi thuyền về tấp nập, đặc biệt là thời gian nhậy cảm này, số lượng người đi ra đảo có thể nói là đông nghịt gấp ngày thường không biết bao nhiêu lần, đây cũng là thời điểm coi như một bút tài phú lớn để kiếm lợi đối với Hàn gia, nhưng những tác hại ngầm sau đó thì có lẽ sẽ có chút phiền phức, mặc dù Hàn Các Đảo không nhỏ, nhưng một lúc lại có nhiều người đến như vậy, về vấn đề quảng lý chỉ sợ là ăn không tiêu, vì đa số hầu hết những người này đều là ngoại nhân, không có hiểu biết về quy tắc trên đảo, mà dù có cũng chỉ sợ là một người sẽ không tuân theo, dẫn đến náo loan.

Diện tích toà thành này cũng không tính là quá lớn, nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Bên trong thành người đi đi lại lại, mua bán trao chuyển hàng hoá đông đúc, những kiến trúc phường thị mọc lên như nấm, mỗi một gian hàng đều được sắp xếp rất có quy cách lề lối trật tự, rõ ràng người quảng hạt trong thành này có yêu cầu về mặt trật tự rất sâm nghiêm.

Dưới sự dẫn dắt của Hàn Thanh Thanh, nhóm người lần lượt vượt qua những con đường lớn, một đường đi thẳng đến vùng trung tâm của thành chủ. Nàng ta rất tự nhiên sải bước đi vào bên trong, những thủ vệ đứng canh cửa nhìn thấy nàng cũng không lên tiếng nói câu nào, chỉ khom người hành lễ một cái rồi cũng trở về bộ dáng nghiêm túc canh gác.

Đợi cho toàn bộ người bọn họ đi vào trong, chỉ trong chốc lát liền có một người trung niên mập ủn ỉn chạy ra tiếp đón, hắn chính là thành chủ của toà thành này tên là Hàn Trực, vừa nhìn thấy Hàn Thanh Thanh thì khuôn mặt béo tròn rửng mỡ của như vừa hạ được tảng đá đè nặng trên người xuống, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà cô này bình an trở về, nếu chẳng may như bà nuong này mà bị trầy da tróc vảy một chút, khẳng định là mỡ trên thân hắn sẽ bị lão gia chủ hút đi vài khối cũng không nói chơi.

" Đại tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi… Những ngày qua tiểu thư thật sự làm ta đau tim quá, nếu như ngươi mà có mệnh hệ gì thì chỉ sợ là lão gia chủ sẽ đem ta lột đi vài lớp da mất… "

" Ừ bàn lão Trực, khổ cực ngươi rồi… Lần này ta mang về mấy vị bằng hữu, ngươi xem rồi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước, đồng thời chuẩn bị cho ta một con tàu, ngày mai ta muốn trở về Hàn Các Đảo… " Hàn Thanh Thanh gật đầu vỗ vỗ bã vai đầy mỡ của Hàn Trực cười tủm tỉm nói.

" Vâng ta sẽ lập tức đi làm ngay… Các vị… Mời đi hướng này… "

" Các ngươi trước cứ đi theo hắn sắp xếp chỗ ở tạm thời, ngày mai chúng ta sẽ lập tức khởi hành… Ta còn có việc xử lý phải đi trước, ngày mai gặp lại… ". Hàn Thanh Thanh nói rồi hướng về một phía đình viện nằm sâu bên trong phủ thành chủ mà đi, Tiểu Chiêu cũng hướng mọi người gật đầu cười rồi cũng đi theo.

Đám người Tôn Dương được Hàn Trực đưa đến một dãy phòng dùng để tiếp khách quý trong phủ thành chủ, bởi vì có vẻ như Hàn Thanh Thanh rất chú ý những người này, cho nên thái độ của hắn đối với đám người Tôn Dương cũng hết sức cung kính lễ độ, trên mặt luôn treo nụ cười hoà nhã, rất kiên trì giảng giải cho bọn họ về tình huống trong thành. Sau khi sắp xếp chu toàn cho bọn họ xong, Hàn Trực cũng không lưu lại lâu, lập tức chạy đi thông tri chuẩn bị một con thuyền lớn cho Hàn Thanh Thanh, hiển nhiên là làm việc rất mau lẹ, rất có hiệu quả, đây cũng không phải là hắn siêng năng hay làm việc nhanh nhẹn, mà là vì hắn tính toán muốn chuẩn bị thật tốt để tiễn bà nương này đi càng nhanh càng tốt, chỉ cần nàng ta lưu lại một ngày thì hắn sẽ phải mất ăn mất ngủ trông chừng nàng một ngày, đến lúc đó mỡ trên ngươi tiêu bớt vài cân thì ai sẽ bù lại cho hắn đây.

Tôn Dương và Bảo Nhi được sắp xếp vào một căn phòng ở giữa, nằm kế hai bên chính là giang phòng của Tâm Vĩnh và Viêm Khai. Sau khi vào phòng đóng cửa lại, đặc Bảo Nhi ngồi xuống ghế, vẻ mặt Tôn Dương lập tức biến đổi trở nên trầm xuống, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về rắc rối sắp đến. Mẫu thân của Bảo Nhi trước đó đã từng dặn dò hắn, ngần vạn lần không thể để cho Bảo Nhi xuất hiện trước người của Long Tộc Và Phượng Tộc, thế nhưng tình hình hiện tại hắn muốn đến Đại Hàn Các ở Hàn Các Đảo lại có chút khó xử.

Ba ngay qua đi chung với Hàn Thanh Thanh, hắn đại khái đã biết được một chút về tình thế lực ở Tứ Vực Hải Dương. Tứ Vực Hải Dương cũng đúng như tên gọi, được bốn cổ thế lực của bốn chủng tộc mạnh nhất chiếm đa phần Hải Vực, bốn cổ thế lực này đều không phải là nhân loại, mà la chỉ mạch của tứ đại thần thú cường đại nhất phân ra ở nơi này. Lần lượt là Long tộc, Phượng tộc, Huyền Vũ tộc và Kỳ Lân tộc, trong đó hai chủng Long tộc và Phượng tộc là bắt buộc Tôn Dương phải tránh né, nếu như thật không may để cho hai chủng tộc này biết được Bảo Nhi, chỉ sợ là hắn sức một người cũng không thể bảo vệ nổi cô bé. Bởi vì Hàn Thanh Thanh đã có nói qua, những cường giả đứng đầu những thế lực này đều có cảnh giới Chân Quân và Thiên Quân, thực lực gần với cấp bậc Đại Đế, có sức mạnh thông thiên triệt địa, một cái lật tay cũng có thể đem Tứ Vực Hải Dương nhấc lên sóng to gió lớn.

Tôn Dương cũng không ngờ mới đó mà lại phải đụng đến những chủng tộc này nhanh như vậy. Nói sao đi nữa Bảo Nhi hiện tại cũng có thể tính một nửa là con của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn kẻ khác đem nàng bắt đi trước mặt mình được.

Nhưng mà đó cũng chỉ là lo lắng nhất thời của hắn, trên thực tế, Hàn Các Đảo cũng là một thế lực lớn thuộc về nhân loại ở Tứ Vực Hải Dương, diện tích quảng hạt trong tay cũng có mấy nghìn hòn đảo lớn nhỏ, thế lực so ra cũng là một năm một mười ngang ngửa với bốn cổ thế lực khác, chỉ có điều vị trí của Hàn Các Đảo có chút đặc biệt, cho nên không có sếp một chân vào Hải Vực, vì vậy cái tên mọi người thường gọi vẫn là lấy tứ đại chủng tộc kia để xưng gọi hải vực, nhưng sự tồn tại của Đại Hàn Các thì cũng không phải là không ai biết.

Hàn Các Đảo và bốn hòn đảo khác tuy là hải vực địa phận giáp nhau, nhưng lại cách xa nhau không biết bao nhiêu vạn hải lý, như vậy đủ thấy lãnh thổ của các thế lực trải dài trên biển, rộng lớn nhường nào, Tôn Dương hiện tại cũng là vì Bảo Nhi mà tính toán trước trường hợp ngoài ý muốn, còn nếu bình thường thì một đường đi thẳng đến Hàn Các Đảo, rồi sau đó an bài cho Bảo Nhi một chỗ an toàn ở yên trên đảo là được, chỉ cần không tiếp cận quá gần thì hai chủng tộc này sẽ không thể phát hiện ra.

Theo như lời của Hàn Thanh Thanh thì mấy chủng tộc này cũng không có yên ổn gì? Quanh năm suốt tháng đều là cùng nhau ngấm ngầm đấu đá gay gắt, mâu thuẫn cực kỳ sâu sắc. Tình hình tranh đấu trên Hải Vực diễn ra cũng kịch liệt không kém những đại lục khác là mấy, mỗi ngày đều có vô số chủng tộc lớn nhỏ khai chiến, lại thêm chuyện Thần Cung lần này, chỉ sợ là Hải Vực đã loạn càng thêm loạn. Cũng không biết mồi lửa lớn lần này Hàn gia bá chủ của Bích Hàn Vực có ra tay dọn dẹp yên ổn nổi không đây, dù sao sức dụ hoặc của Thần Cung cũng rất lớn, nhân sĩ khắp nơi chắc chắn sẽ tụ tập đông đảo mà đến, Hàn gia dù có muốn áp chế chỉ sợ là cũng phải hao tổn đại khí mới được.

Qua một hồi, Tôn Dương thở dài một tiếng cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, hiện tại cũng chỉ có thể cẩn thận đi bước nào tính bước đó. Hắn nhìn Bảo Nhi đang ngồi đung đưa trên ghế, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn mình, Tôn Dương bỗng thấy trong lòng có chút ấm áp mông lung, hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày mình lại có con theo phương thức này, đây có lẽ cũng coi như là một đoạn nghiệp báo do cái tội đi trộm đồ đi. Trộm về được một nhi nữ đáng yêu như vậy coi như là bị nghiệp quật cũng là thoả đáng…

Lặng nhìn Bảo Nhi một lúc, Tôn Dương lấy ra mấy khoả Hoả Linh đưa cho Bảo Nhi nói. " Bảo Nhi ngoan mau ăn đi, ăn xong rồi thì ở trong phòng chơi nhé… Cha phải tranh thủ tu luyện một lúc… "

Bảo Nhi cầm lấy Hoả Linh gật gật đầu vui vẻ, đem Hoả Linh nóng hừng hực bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, sau đó cũng ngồi lặng yên trên ghế nhắm mắt tiêu hoá hoả lực. Tôn Dương cũng rất nhanh tiến nhập vào trạng thái không linh, toàn bộ linh hồn khí tức đều hoà vào thiên địa, tiến nhập vào một cảnh giới kỳ diệu, ở trong trạng thái này, hắn hầu như có thể nhìn thấy được rất nhiều loại quy luật đang vận hành rất rõ ràng, những ảo diệu bên trong từng loại kỹ năng chiến đấu của bản thân cũng bị hắn nhất nhất thông thấu thêm một tầng nửa, đem những thiếu hụt trước đó tu bổ càng lúc càng hoàn thiện, càng lúc càng mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.