Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 125: Bảo Nhi biến mất



Cách Hàn Các Đảo hơn ngàn dặm, trên mặt biển khơi mênh mông, bóng người Tôn Dương thẳng tắp mà đứng bồng bềnh trên mặt nước. Trên mặt hắn trầm trọng nhìn lòng bàn tay phải của mình, hít một hơi thật sâu khí biển lạnh của đại dương vào người rồi hắn thì thầm. " Nơi này có lẽ đã đủ xa rồi. Không biết uy lực của Liên Hoàn Tế sẽ như thế nào đây. Huyết mạch của mình chưa được cường hoá, có lẽ cũng không phát ra được bao nhiêu uy năng… " Nói rồi hắn thầm vận chuyển huyết mạch, một đường thông thuận chạy thẳng đến lòng bàn tay phải, sau đó từng đoàn huyết vụ thi nhau trào ra ngoài ngưng tụ lại trên lòng bàn tay Tôn Dương. Nhìn bộ dáng này, xem ra kỹ năng thao khống huyết mạch của Tôn Dương đã tiến triển rất nhiều.

Một đám huyết vụ đỏ tươi quay cuồng trên lòng bàn tay Tôn Dương, đến khí kích thước của đoàn huyết vụ đã ngưng tụ to như một cái đầu trẻ em thì ngừng lại. Sắc mặt Tôn Dương trong phút chốc cũng trở nên tái nhợt đi. " Ngưng hình cho ta… " Tôn Dương quát lên một tiếng, chỉ thấy đoàn huyết vụ trên tay Tôn Dương bắt đầu vặn vẹo biến hoá, dần hình thành bộ dáng của một đoá hoa sen màu đỏ thẫm, theo hoa sen thành hình, ling khí thiên địa trong phút chốc cũng bị dẫn động, hoá thành từng dòng linh khí đậm đặc hướng đoá huyết liên mà rót vào. Ngay lúc này Tôn Dương liền cảm nhận được một cổ năng lượng cuồng bạo đang quay cuồng như bão vũ, ngay cả cánh tay đang nâng huyết liên của hắn cũng bắt đầu trở nên trầm trọng, có phần như không chịu nỗi cổ lực lượng đang lớn dần này.

Trong lòng Tôn Dương cảm thấy cực kỳ kinh hãi, đồng thời cũng là kích động không thôi. Hắn ngạn vạn lần không ngờ đến uy lực tích tụ của đoá huyết liên này lại đáng sợ đến mức này, hơn nữa đây chỉ là mới dùng huyết mạch chưa được cường hoá, hắn tin tưởng, chỉ bằng vào cổ lực lượng hủy diệt này, cho dù là cường giả Thiên Vương cũng sẽ không dám trực diện đón đỡ. Hơn nữa, đây mới chỉ là dùng huyết mạch chưa được cường hoá để tế ra huyết liên, nếu như một ngày hắn đem huyết mạch cường hoá đến một trình độ nhất định, như vậy thì uy lực của một chiêu này sẽ cường hãn đến loại tình trạng nào, hơn nữa phía sau còn có mấy thức còn khủng bố hơn Liên Vũ Tế này nhiều.

" Cái này cái này… " Tôn Dương vừa kinh vừa sợ kêu lên, nhưng cánh tay hắn lúc này dường như đã mang sức mạnh của huyết liên đến cực hạn rồi, nếu như cố gượng ép thêm nữa, chỉ sợ cái tay này cũng sẽ bị ép cho nổ tung chứ chẳng chơi. Không hề suy nghĩ nhiều nữa, Tôn Dương vốn là muốn nhìn xem uy lực của Liên Vũ Tế cho nên mới chạy đến nơi này thử, nếu như ở gần Hàn Các Đảo quá thì hắn lo sợ sẽ bị người chú ý đến, đến lúc đó chỉ sợ là sẽ rất phiền phức. Cánh tay phải nặng nề nâng lên cao, Tôn Dương quát lớn một tiếng. " Đi. " Đoá hoa sen theo tiếng quát của hắn liền động, nó rời khỏi tay Tôn Dương ầm ầm phóng về phía xa, cổ năng lượng cuồng bạo phát tán ra xung quanh, làm một vùng biển yên tĩnh bỗng trở nên đang trào, sóng dữ thét gào cuồng cuộn, nhấc lên một mảnh hải dương sóng cồn dữ dội.

Tôn Dương phóng mình bay lên cao trên không trung, từ trên cao nhìn xuống mặt biển một mảnh chấn động như bão táp kia, trên mặt hắn cũng là biến hoá vi diệu, cũng trong khoảng thời gian mấy chục cái hơi thở, đoá huyết liên đã bay ra đến một trăm dặm, tốc độ phải nói là cực kỳ nhanh chóng. " Ầm " một tiếng, mặt biển và hư không kịch liệt rung lên, nước biển bị khuấy động càng như một con mãnh thú bị chọc giận, làm vô số cột nước khổng lồ mang theo khí thế hung ác bắn lên cao gần trăm mét, sau đó ầm ầm như thác lũ trút xuống, đem mặt biển phạm vi mấy trăm dặm đều làm cho điên đảo không ngừng. Nhưng đây chỉ là một phần khủng bố phát ra phía trên mặt biển, Tôn Dương hoàn toàn có thể cảm nhận được năng lượng của một kích kia không chỉ khuấy đảo trên mặt biển, mà còn điên cuồng kích xạ vào lòng nước bên dưới, tạo ra vô số vòng xoáy năng lượng cường hoành, càng quét những sinh vật trong phạm vi bao phủ bên dưới mặt biển.

Đột nhiên trong lòng Tôn Dương cảm thấy bất ổn, thầm hô không xong. Sau đó thân hình hắn liền hoá thành một đạo tử quang, loé lên liền biến mất về hướng Hàn Các Đảo. Ngay khi hắn vừa biến mất, quả nhiên từ dưới mặt nước truyền lên mấy tiếng rồng ngâm giận dữ, chỉ thấy từ dưới nước có mười thân hình khổng lồ bắn lên cao, ở ngay tại vị trí huyết liên vừa nổ. Mười đầu cự long to lớn, thân dài đến hai ba chục mét, mười đầu cự long vừa chui lên khỏi mặt nước lại gầm lên một tiếng rống giận rồi từ từ thu nhỏ lại, hoá thành mười đạo nhân ảnh. Cầm đầu là một trung niên cao lớn, thân mặc long giáp màu lam, mặt mày lạnh lùng uy nghiêm, còn phía sau chín người còn lại đầu là thanh niên, trong đó có sáu người cũng giống như trung niên kia, toàn thân đều mặt long giáp che kín người, ba người còn lại là ba tên thanh niên, hai nam một nữ. Long nữ kia lúc này sắc mặt có chút oán giận nhìn về phương xa, còn hai tên thanh niên còn lại thì được hai hộ vệ mặc long giáp đỡ lấy, có vẽ như là vừa mới bị trọng thương nghiêm trọng.

Mà nguyên do hết thảy chuyện này đều là do một tên khốn kiếp nào đó ban cho, chuyện là một đám người bọn họ phục mệnh đi đến Đại Hàn Các, bắt gia chủ Hàn gia phải giao ra Hàn Trác để bọn họ mang về long cung xử tội, nhưng nào ngờ lúc vừa đi qua nơi này lại vô tình bị hàng loạt tia lực lượng từ trên trời oanh kích xuống, năng lượng cuồng bạo khủng bố vô cùng, cả đám rồng này cũng không ai dám đón đỡ, chỉ có thể chạy ngược về phía sau tránh né, nhưng hai tên thanh niên này tu vi hơi thấp một chút, chậm chân tránh né không kịp liền bị oanh kích đến trầy da tróc vảy, máu thịt be bét. Cũng may là Long tộc bọ họ có thân thể cường hãn, nếu không thì vừa rồi hai tên rồng này chắc chắn sẽ không sống nổi dưới uy năng vừa rồi. Mà trong một khắc đó, Tôn Dương cũng là phát giác được chuyện này, hắn lập tức đầu óc linh động quyết đoán, không nói hai lời liền cong chân bỏ chạy.

Chỉ là Tôn Dương không ngờ đến, chấn động do huyết liên tạo nên thật sự quá mức tưởng tượng, ngay cả người trên Hàn Các Đảo và Hàn gia trên đỉnh Giác Ngưu sơn cũng là bị kinh động không nhẹ, toàn bộ mọi người lúc đó đều kinh hãi gần chết nhìn về ngàn dặm ngoài biển xa xa, ai cũng có thể mơ hồ cảm nhận được một luồng lực lượng ba động khủng bố từ ngoài đó truyền lại, thật sự quá làm cho người ta khiếp sợ. Mà trên đỉnh Giác Ngưu sơn, bên trong phủ đệ của Hàn gia, ngay tại phòng nghị sự lúc đó đều tập trung đa số cao tầng của Hàn gia, khi tiếng nổ bạo toạc kia vừa vang lên thì bọn họ đã lập tức chú ý đến, có một số Tôn Giả còn muốn tự mình đi xem xét, nhưng lại bị gia chủ Hàn gia Hàn Tiêu ngăn lại. Lão chỉ ngồi tại chỗ cũng không có lên tiếng, hai vừa nhắm lại thì ý niệm của lão đã ở xa ngoài ngàn dặm, trực tiếp đem mọi thứ xảy ra thu vào trong đầu, chứng kiến một tên thanh niên nhìn không ra khí chất, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng là lần đầu tiên khiến một Cường giả Thiên Quân như lão động dung.

Cho đến khi Tôn Dương rời đi thì sự tình bên dưới đáy biển Hàn Tiêu Thiên Quân cũng là biết rõ một hai, khoé miệng cũng không khỏi khẽ cười. Lão lại phân ra một tia y cẩn thận niệm bám theo Tôn, rốt cuộc cũng lại là thêm một lần ngạc nhiên, vì rõ ràng nơi Tôn Dương chạy trở về không ngờ lại là Mộng Phù Châu. Nơi đó Hàn Tiêu Thiên Quân cũng biết nó dùng để làm gì? Bởi vì Hàn gia có điều cố kỵ, cho nên không thể cho phép bất kỳ ngoại nhân nào bước lên trên đỉnh Giác Ngưu sơn, vì thế Hàn gia đã dựng nên Mộng Phù Châu, ý nghĩa chuyên dùng để tiếp đón những khách quý đối với Hàn gia. Mà Tôn Dương lại chạy vào đó, đương nhiên cũng làm cho lão thật ngạc nhiên cùng bất ngờ.

Lại quay trở về Mộng Phù Châu, khi vừa bước vào trong phòng thì Tôn Dương cũng lập tức trở nên hốt hoảng, vẻ mặt hắn vốn đã trắng bệch lại càng thêm khó coi vô cùng, bởi vì Bảo Nhi lúc trước hắn để ở trong phòng bây giờ lại không thấy đâu. Tôn Dương lo lắng lục lọi tìm khắp trong phòng đều không thấy bóng dáng của Bảo Nhi, trong lòng lại là càng bất an, hắn nhớ đến Hàn Vũ lão nhân, lập tức phi tốc chạy xuống lầu, thấy lão nằm đu đưa trên ghế dây nhắm mắt dưỡng thần, Tôn Dương liền mang theo vẻ mặt lo lắng hỏi. " Hàn gia gia, ngươi có nhìn thấy con gái ta đâu không? Lúc ta đi ra ngoài thì nhốt nó ở trên phòng, sao giờ lại không thấy? "

" Cái gì? Tiểu nha đầu biến mất… Không thể nào, ta vẫn ở tại nơi này trông chừng, nếu như có người đi xuống thì ta tự nhiên sẽ biết… Không có chuyện vô lý như vậy được…. " Hàn Vũ lão nhân nghe xong cũng là từ trên ghế nhảy dựng lên, râu trắng cơ hồ muốn dựng người nói ra.

" Vậy con bé làm như thế nào lại biến mất… " Tôn Dương gần như muốn nổi giận, ngữ khí đã có phần mất kiên nhẫn.

" Người trẻ tuổi, ta biết ngươi là lo lắng cho con của ngươi… Nhưng mà ta nói là không nhìn thấy thì là không nhìn thấy, ngươi có nổi giận cũng vô dụng… Nếu đã là con gái của ngươi thì ngươi chắc là có thủ đoạn lưu lại trên người nó… Không bằng ngươi thử một chút xem có nhìn ra tung tích của con bé hay không đi… " Nhìn thấy Tôn Dương như muốn nổi giận, Hàn Vũ lão nhân cũng không rối loạn, ngược lại vẫn là bình tĩnh nhắc nhỡ Tôn Dương.

Nghe vậy, Tôn Dương như chợt nhớ ra, vẻ mặt hắn hơi hoà hoãn xuống, từ trên đầu ngón tay trích ra một giọt máu, sau đó lại phân ra một đoạn ý niệm về Bảo Nhi, đem dung nhập vào bên trong giọt máu, ngay lập tức giọt máu đó chuyển động biến thành một con tiểu điệp nhỏ hướng ra bên ngoài bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.