Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 126: Thân phận của Bảo Nhi



Phía nam bờ biển Hàn Các Đảo, nơi này cách Đại Hàn Các một đoạn cũng không quá xa, trên mặt cát trắng tinh có nhô lên từng tảng đá lớn nhỏ nằm san sát với nhau. Trên bầu phía trên bãi đá lúc này vang lên hai tiếng cười vui vẻ trong trẻo, nếu như lúc này có ai đó nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở nơi này chắc sẽ bị doạ cho kinh hãi, một tên nhóc mười tuổi đang cõng một bé gái trên lưng, tự do bay lượn trên bầu trời, sau đó đáp xuống đứng trên một tảng đá lớn mà cười sảng khoái.

Nam hài mười tuổi này thoạt nhìn mặt mũi thanh tú, ánh mắt sáng sủa linh động, vừa nhìn liền biết là một người thông minh, năng động và linh hoạt. Hắn mặc một thân y phục đơn giản màu lam, thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn, da thịt trắng nõn, hai chân để trần nhưng lại không dính một hạt cát, dưới cổ chân trái của hắn còn đeo một chiếc vòng nhỏ màu vàng kim lấp lánh, nhìn qua thì giống y hệt cái mà Hàn Thanh Thanh đeo trên tay. Hắn đứng trên tảng đá, nhìn từ xa thì tựa như là chạm chân trên đó, nhưng nếu quang sát kỹ thì có thể thấy rõ chân của hắn không hề chạm trên mặt đá, mà là lơ lửng cách mặt đá một khoảng cự li rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì ai cũng sẽ tưởng là chân của hắn đang thật sự đứng trên đá, nhưng thực tế thì không phải.

Còn nữ hài nhỏ còn lại thì khoảng chừng bốn tuổi, mặc quần áo màu tím, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của cô bé lúc này tràn đầy hứng thú vui vẻ, cô bé nhỏ này không phải ai khác, chính là Bảo Nhi mà Tôn Dương đang đi tìm, một ngày trước, khi Tôn Dương vừa rời đi ra ngoài thì nam hài tử này liền như quỷ mị xuất hiện trong phòng cùng với Bảo Nhi chơi đùa, chơi được một lúc liền thấy nhàm chán cho nên hắn đã kéo Bảo Nhi chạy đến nơi này, cõng Bảo Nhi bay lượn khắp nơi trên Hàn Các Đảo và ngoài biển.

Lúc này, ngay khi hai đứa trẻ vừa hạ xuống đứng trên tảng đá nghỉ ngơi được một lúc, đột nhiên ngoài phía xa xa, mặt biển đột nhiên dậy sóng, từng tiếng rồng gầm rống giận lại từ dưới biển phóng lên, mười thân hình Long tộc to lớn phóng lên cao, hoá thành mười bóng người, vẻ mặt âm trầm hướng phía hai đứa trẻ mà bay nhanh đến, những người này chính là những người cách đây nửa ngày đã bị Tôn Dương vô tình kích thương, khiến cho cả đám rồng đều chịu một bụng nghẹn khuất mà không biết là do ai làm. " Tiểu tạp chủng, mau khoanh tay chịu trói, theo ta trở về Long Cung chịu tội… " Vừa phóng đến, người trung niên dẫn đầu liền cất tiếng quát lớn lạnh lùng.

" Ồ các ngươi đến là để bắt ta sao.? " Nam hài tử nhìn mười người như rồng đói hung thần ác sát lao đến, vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên không chút sợ hãi, còn có chút ngạc nhiên giả vờ ồ lên hỏi ngược lại.

" Hừ Hàn Trác, đồ ranh con không coi ai ra gì? Ngươi đã làm ra chuyện gì thì ngươi tự biết, ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đừng để chúng ta động thủ… " Long nữ xinh đẹp đứng bên cạnh trung niên long tộc cũng mặt mũi đầy căm tức, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Trác lãnh ngạo uy hiếp.

" Ha ha Diệp Đồng tỷ tỷ, ta cũng chỉ là chơi đùa với tiểu Hạn một chút, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ… " Hàn Trác vẫn một bộ mặt điếc không sợ đạn mặt cười ha ha có phần đắc ý nhìn Long nữ Diệp Đồng kia trả lời không chút cố kỵ.

" Ngươi, tiểu hỗn đãng. Nếu ngươi đã không biết hối lỗi, vậy thì chúng ta chỉ còn cách bắt ngươi đem về… " Diệp Đồng vừa mới nói xong thì lập tức muốn động thủ, nhưng thình lình lại bị trung niên kia cản lại có chút kinh dị nói. " Các ngươi có nhận ra điều gì khác thường không? Long Nguyên của ta đang có dị động như mất khống chế… "

Nghe hắn nói vậy thì cả đám đều cẩn thận cảm ứng lại, ngay lập tức liền phát hiện ra dị trạng tương tự, Long Nguyên trong người bọn họ đang bị rối loạn mất trật tự, lập tức một tên long hộ vệ kinh hô lên. " Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao Long Nguyên của chúng ta lại dị thường như vậy.? "

" Dường như ở gần chỗ chúng ta có thứ gì đó ảnh hưởng trực tiếp đến Long Nguyên của chúng ta, các ngươi cẩn thận một chút. Thông thường những thứ này đều là khắc tinh của chúng ta, nếu như không cẩn thận thì sẽ bị người giết chết… " Nam trung niên đội trưởng nghiêm mặt cảnh giác nói.

" Khắc tinh, khắc tinh có ảnh hưởng trực tiếp đến Long Nguyên… " Diệp Đồng lẩm bẩm như đang cố nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt nàng ta quét về phía Hàn Trác thì lập tức sợ hãi biến sắc, hay nói đúng hơn là nàng ta nhìn về Bảo Nhi ở phía sau Hàn Trác, chỉ thấy lúc này Bảo Nhi hai mắt đã chuyển thành một mảnh đen kịt như hai cái hố đen bốc lên hoả diễm màu đen kịt, toàn thân cô bé cũng là bốc lên những ngọn lửa màu đen quấn quanh thân, nhìn Bảo Nhi lúc này thập phần quái dị tà ác, nhưng cô bé vẫn là lặng yên đứng đó, dường như là không có phát hiện ra dị trạng của mình.

Diệp Đông chỉ tay về phía Bảo Nhi kinh hãi thất thanh kêu lên. " Là... Ngươi là… Dị thú thiên địa. Tinh Thể Hỗn Độn Ma Hoả. "

" Cái gì? Ngươi nói con bé kia chính là Tinh Thể Hỗn Độn Ma Hoả… " Nam trung niên cũng là vẻ mặt khiếp sợ không dám tin, cả người bất giác lui về phía sau một đoạn sợ hãi hỏi lại Diệp Đồng.

Diệp Đồng gật đầu có phần chắc chắn nói. " Không sai, ta ở trong tộc đã từng đọc qua mô tả về dị biến khi chúng ta tiếp xúc với Tinh Thể Hỗn Độn Ma Hoả, trong đó dễ nhận biết nhất chính là như hiện tại, khí tức của nó sẽ trực tiếp thiêu đốt ăn mòn Long Nguyên của chúng ta… "

" Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Tinh Thể Hỗn Độn Ma Hoả là cấp bậc tồn tại vô cùng đáng sợ, ngay cả Long Thần cũng không dám liều mạng, chúng ta thì lại càng không thể… " Nam Trung niên mặt có chút biến sắc nói.

" Theo lý thuyết thì đúng là như vậy? Nhưng ngươi không cảm thấy có chỗ kỳ quái sao? Tuy là nó có ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng vẫn còn ở mức chúng ta chịu được. Cái này nói rõ Ma Hoả này còn rất yếu… Với lại ta mơ hồ còn cảm nhận được khí tức của Phượng Hoàng tộc trên người nó, nhưng loại khí tức này lại là khí tức của giống loài tà ác… ". Diệp Đồng nói đến đây thì dừng lại, những câu phía sau nàng ta thật không dám nói ra tiếp, bởi vì sự thật này quá mức kinh hãi, cái giống loài tồn đáng sợ tại kia chính là thiên địch của cả hai tộc Long tộc và Phượng Hoàng tộc, trong mỗi dòng chính hoặc chi nhánh của Long tộc và Phượng Hoàng tộc đều có ghi chép về chủng loại này, nhằm để phòng ngừa, một khi phát hiện, nếu có khả năng thì lập tức giết chết, hoặc không thể địch lại thì phải báo lên tổng bộ phái ra cao thủ đi diệt trừ hậu hoạ.

" Phượng Hoàn tà ác, ý ngươi muốn nói chính là… Nha đầu này là hậu duệ của chủng loại đáng sợ kia… Ma Ma Hoả Phượng Hoàng… " Nam trung niên lúc này mặt đã triệt để dại ra, ý thức sợ hãi đã khiến hắn mất đi sự cao ngạo lạnh lùng vừa rồi, thay vào đó là sự kinh sợ nói từng chữ cũng trở nên gian nan.

Diệp Đồng cắn răng, cẩn thận suy xét một chút liền làm ra quyết định nói. " Giết nó, ta cảm nhận nó còn rất yếu. Nhân lúc nó còn chưa trưởng thành liền giết nó đi… Còn chuyện của Hàn Trác thì tạm thời gác sang một bên, hai cái đem ra so sánh thì việc giết trừ hậu hoạ ngập đầu này quan trọng hơn… "

Nam trung niên nghe vậy thì hoà hoãn lại tinh thần, cũng không hề do dự liền gật đầu. " Được, trước tiên giết chết nha đầu kia đã. Mối hậu hoạ này nếu để nó trưởng thành, về sau chính là đại hoạ… Cũng may là chúng ta phát hiện ra sớm, nếu để muộn thêm vài năm chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội… "

Hai người dẫn đầu bạo phát ra khí thế cường đại, những người phía sau thấy hai người động liền cũng động theo, toàn thân lực lượng bùng phát chờ đợi mệnh lệnh. Nhưng đúng lúc này, ở đâu đó trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh và một âm thanh lạnh lùng như sắt đá rơi vào tai mọi người. " Hừ ta vốn không định dây dưa với các ngươi, nhưng nếu các ngươi đã biết về thân thế của Bảo Nhi. Vậy thì tất cả đều ở lại chôn cái bí mật này tại đây đi… "

Nghe âm thanh phát ra, nhưng lại không nhìn thấy người, mọi người chỉ thấy một con bướm màu đỏ bay đến lượng quanh trên đỉnh đầu Bảo Nhi một vòng, sau đó dung nhập vào đỉnh đầu cô bé, ngay lập tức trạng thái quái dị của Bảo Nhi liền biến mất, trở lại xinh xắn đáng yêu như lúc ban đầu.

" Là ai đang giả thần giả quỷ, mau bước ra đây cho ta… " Nam trung niên nghe tiếng nhưng lại không thấy người liền tức giận gầm lên, âm ba gợn sóng làm chấn động tầng tầng hư không.

Mà lúc này Hàn Trác dường như cũng cảm nhận được đám Long tộc này đã chuyển mục tiêu sang Bảo Nhi, hắn thu lại vẻ cười cợt trên mặt, cánh tay trắng nhỏ duỗi ra, lập tức một thanh chủy dài năm thước hiện ra huyền phù lơ lửng trước mặt hắn, mũi chũy này màu lam có hoa văn tinh mỹ sống động, Hàn Trác vươn ngón tay khẽ điểm một cái, lập tức phần chuôi nắm liền kéo dài ra đến hai mét, biến thành một ngọn giáo màu lam kỳ dị, Hàn Trác đưa tay nắm lấy ngọn giáo vung vẩy, đứng chắn trước mặt Bảo Nhi, tùy thời đều chuẩn bị chiến đấu, liều chết bảo vệ Bảo Nhi.

" Hừ tiểu tử ngươi cũng thật ma lanh, thật biết làm trò. Đây là ngươi muốn làm cho ta nhìn sao? " Tôn Dương như vô hình đột ngột hiện ra bên cạnh Hàn Trác, nhìn hắn với ánh mắt như thể biết rõ ý đồ của tên nhóc này, đây rõ ràng là biết phụ huynh đến, cho nên có tình làm dáng để tránh tội đây mà.

Hàn Trác bị nhìn ra ý đồ, nhưng mặt vẫn không đỏ, tim không đập đáp lại một câu khiến cho Tôn Dương súyt chút nữa là ngã ngửa. " Hì hì tiểu đệ gặp mặt tỷ phu… "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.