Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 44: Bách Biến Phong Linh



Hai đường bụi mù mịt tung bay trong không trung, hai cô nàng mang theo Tôn Dương cấp tốc lao ra khỏi khu rừng nhỏ, đầu cũng không dám quay lại nhìn cứ thế điên cuồng bỏ chạy, các nàng ở trong Hoang Nguyên này tận hai tháng này, như thế nào lại không rõ về sự khủng bố của con siêu cấp Oán Linh kia chứ. Ở nơi năng lượng tán loạn này, Oán Linh chính là chấp niệm và lòng oán hận của các cường giả mà sinh ra, một đầu Oán Linh bình thường đã có tu vi ngang với một Tam Linh cảnh, Oán Linh trung cấp ngang với Địa Tướng cảnh, Oán Linh cao cấp ngang với Thiên Tướng cảnh, mà Oán Linh siêu cấp thì không thể nghi ngờ là tương đương với một vị Chân Vương cảnh có thực lực khủng bố. Mà hiện tại lại có một đầu Oán Linh siêu cấp đáng sợ như vậy ở đây, bảo các nàng làm sao không kinh hãi mà bỏ chạy cho được.

Thế nhưng hiện tại các nàng có thể chạy thoát được sao, cảnh giới và tốc độ chênh lệch quá lớn, lại thêm hai nàng còn phải mang theo Tôn Dương làm vướng tay vướng chân nữa, dưới tình huống này khi các nàng vừa lao ra khỏi rừng nhỏ thì bất chợt một trận âm sát khí điên cuồng mà ập tới, chỉ thấy trên đỉnh đầu hai nàng đã bị bao phủ bởi một cái bóng mờ to lớn. Sắc mặt các nàng trở nên trắng bệch thầm hô “ không xong “. Tuyết Ngọc Sương cắn chặt răng như kiên quyết hướng về phía Kiều Mộng Cầm nói “ Mộng Cầm để ta cản nó chốc lát, ngươi mau nhân cơ hội chạy đi “ nàng biết nếu lúc này mà không có một người cản nó thì cả hai nhất định sẽ chết, nàng nói xong cũng không kịp để cho Kiều Mộng Cầm phản ứng, liền lập tức lao lên chặn phía trước còn Oán Linh.

“ Không, Tuyết tỷ tỷ… “ Kiều Mộng Cầm hét lên, trong thanh âm như muốn đứt quãng, ánh mắt nàng cũng hồng lên như muốn khóc. Nhưng mà đã không còn kịp, Tuyết Ngọc Sương dường như rất hiểu tính cách của nàng, cho nên cô căn bản không đợi nàng trả lời liền lập tức lao lên muốn phát lực công kích đối với Oán Linh. Thế nhưng nàng đã đánh giá thấp thực lực của một đầu Siêu Cấp Oán Linh, nàng cứ ngỡ là sẽ kịp ra tay đánh trước một kích, nào ngờ thân hình nàng vừa mới lao lên thì đã bị một nguồn lực lượng khủng bố nhanh như chớp, trực tiếp một trảo đập lên ngực nàng khiến nàng bay ngược trở về, khoé miệng xinh đẹp còn phun ra một dòng máu tươi.

Tôn Dương cùng Kiều Mộng Cầm trong nháy mắt thấy cảnh này, cả hai người trợn tròn mắt vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng cả hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một trảo tiếp theo chụp tới họ, tốc độ một trảo nhanh như chớp mang theo khí tức âm sát nặng nề đánh lên thân thể hai người, cả hai cũng theo đường của Tuyết Ngọc Sương mà bay đi rồi nằm chung một chỗ với nhau, Tuyết Ngọc Sương nhìn hai người mà cười khổ, năng lực của Siêu Cấp Oán Linh quả thật quá kinh khủng. Tôn Dương lúc này cũng thầm kinh sợ trong lòng, vật ghê tởm này nhìn bề ngoài thì có vẻ xấu xí nhưng thật không ngờ là thực lực lại kinh khủng như vậy, một kích vừa nãy, nếu không phải hắn đã kịp thời vận chuyển Tinh Cang Biến để hộ thể thì có lẽ lúc này hắn cũng bị chấn cho hộc máu rồi.

Oán Linh ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng, ánh mắt âm u lạnh lẽo của nó lại quét về phía ba người, âm sát khí lại điên cuồng phóng thích ra khiến cho cả ba người đều lạnh cả sống lưng, hít thở không thông. m khí tích tụ lại trên hai đầu trảo, nó lại muốn phát động công kích thêm một lần nữa, chỉ thấy phía trên hai trảo sắc bén của nó năng lượng điên cuồng gào thét dữ dội, một trảo cắt xé hư không mà chụp đến ba người. Thần sắc Tôn Dương khẽ biến đổi, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, Tinh Liên trong cơ thể bắt đầu vận chuyển một cách điên cuồng, hiển nhiên là hắn đang muốn chống đỡ công kích của Oán Linh. Nói cho cùng thì hai cô nàng này cũng không phải là không có khả năng chạy trốn, mà chỉ là vì hai nàng tính tình đơn thuần lương thiện, cố tình mang theo hắn cùng chạy trốn cho nên mới bị trì trệ tốc độ, bị Oán Linh bắt kịp cho nên mới có tình cảnh lúc này, vốn dĩ Tôn Dương thấy hai nàng đơn thuần trong sáng, cho nên muốn trêu đùa với hai cô nàng này một lúc, nhưng lại không ngờ cái vật ghê tởm này không biết từ chỗ nào lại chạy ra phá hoại.

m sát khí mạnh mẽ bao trùm lên thân thể ba người, dường như muốn khóa chặt lấy bọn họ lại một chỗ rồi dùng một kích diệt sát, Tôn Dương đang muốn dùng Yêu Huyễn Tàm Ti phóng xuất ra mạng nhện ngăn cản Oán Linh, đồng thời cũng phóng xuất ra lực lượng của Thần Phách để truy tìm điểm yếu của nó, thế nhưng lúc này bất chợt có một đạo lưu quang màu trắng không biết từ đâu bay đến chắn ngay trước mặt của Tôn Dương, nó chỉ hơi dừng lại một chút rồi trực tiếp lao thẳng lên hướng một trảo kia của của Oán Linh mà va chạm, ánh mắt ba người hơi sững lại, nhìn vật nhỏ vừa mới xuất hiện kia, chỉ thấy nó lao đến một trảo của Oán Linh cũng không có năng lượng gì bạo phát hay hoa mỹ nào cả, chỉ có điều lại xuất hiện một tình huống quỷ dị, dưới sự tiếp xúc của vật nhỏ kia, năng lượng cuồng bạo cùng khí âm sát đang lan tràn gào thét lại đột nhiên tiêu thất bị cắn nuốt một cách nhanh chóng.

Ba người từ dưới đất đứng dậy nhìn thấy một màn này, ánh mắt đều hiện lên vẻ quái dị khó hiểu, đồng thời còn hiếu kỳ không biết vật nhỏ kia là thứ gì mà lại lợi hại như vậy, ngang nhiên có thể cắn nuốt âm sát khí khủng bố của Oán Linh. Mà điều đáng kinh ngạc hơn là con Oán Linh kia vậy mà khi thấy vật nhỏ này thì lại hơi có vẽ kiên kỵ, chỉ thấy nó hơi dừng lại động tác còn rút lui về lại phía sau một chút có vẽ cảnh giác, còn vật nhỏ kia lại chẳng thèm để ý đến Oán Linh, nó quay lại nhìn về phía ba người Tôn Dương, rồi sau đó tỏ vẻ như rất hưng phấn mà bay đến chỗ ba người, từ trong miệng nó không ngừng phát ra tiếng kêu “ Chi chi chi “

Cả ba người thấy vật nhỏ kia đang bay lại về hướng mình, lúc này mới nhìn rõ hình dáng của nó, vật nhỏ này có một cái đầu tròn trịa, trên đỉnh đầu còn có một chùm xúc tu trông giống như bợm ngựa, đôi mắt đen to tròn xòe lộ rõ sự hiếu động cùng nghịch ngợm. Mũi thì không có chỉ có một cái miệng nhỏ nhắn luôn hiện lên ý cười trông cực kỳ dễ thương, còn lại nửa thân dưới của nó thì lại rất đơn giản, không có tay không có chân gì cả, chỉ là một đoàn giống như dải lụa xoè ra như một chiếc váy mà bay bồng bềnh với hai mảnh nhỏ giống như hai mảnh lụa phía sau lưng đang không ngừng lấy động trong gió. Ba người thấy nó đích xác là đang bay về phía mình thì cả kinh, vội vàng lui về phía sau rồi quay người bỏ chạy thục mạng, nói đùa cái đồ chơi này nhỏ này vậy mà ngay cả con Oán Linh khủng bố kia cũng phải dè dặt đề phòng nó, ai mà biết được nó kinh khủng đến mức nào, nếu chẳng may nó bạo phát lên đem cả đám hút đi hết thì chẳng phải hỏng hết sao?

Vật nhỏ kia đang bay tới nhưng lại đột nhiên thấy ba người đang quay đầu bỏ chạy thì ánh mắt nó như có vẻ ngạc nhiên, sau đó nó cũng tăng lên tốc độ đuổi theo sít sao ba người, Tôn Dương lúc này trán đầy mồ hôi lạnh, trong lòng hắn cười khổ không thôi, chỉ vừa mới ló mặt ra ngoài mà đã gặp ngay cảnh này đúng khổ không nói nên lời, một vật ghê tởm đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ lại lòi ra thêm vật nhỏ khủng bố này nữa, nếu nó công kích thì làm sao mà chống đỡ đây chứ. Nhưng lúc này hắn lại không để ý, hai cô nàng bên cạnh hắn lúc này dường như có phần suy tư, vẽ mặt đăm chiêu cứ như là đang muốn nhớ ra cái gì đó, nhưng nhất thời không nghỉ ra. Với lại trong lúc này cũng không có thời gian để nghỉ, phải lo chạy trốn trước đã, còn Oán Linh ở phía sau thấy đám người bỏ chạy, nó cũng gầm lên một tiếng như giận dữ rồi lập tức cũng gào thét mà đuổi theo, nhưng lần này nó lại hơi khiêm tốn hơn một chút, mặt dù khí thế thì vẫn rầm rộ như trước nhưng khí tức âm sát thì một chút cũng không dám phóng xuất ra, dường như là nó đang sợ vật nhỏ kia sẽ cảm nhận được mà quay lại đối phó nó.

Ba người vẫn chạy như bay về phía thành trì với tốc độ cực kỳ nhanh, thế nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vật nhỏ kia, nó vẫn như trước không nhanh không chậm mà bám theo phía sau ba người, từ trong miệng nó vẫn không ngừng phát ra tiếng “ Chi chi chi “ đầy hưng phấn vui vẻ, một đường chạy một đường đuổi, lúc mọi người sắp chạy đến trước cổng tòa thành trì đổ nát phía trước, sắp chạy vào trong thành, đột nhiên vật nhỏ phía sau đột ngột dừng lại trên không trung, ánh mắt nó lúc này hơi hiện lên vẽ kỳ quái đảo tròn một vòng rồi lại như nhớ ra gì đó, nó liền quay người lại nhìn về phía Oán Linh phía sau, đôi mắt to tròn lóng lánh khẽ nhăn lại có vẽ như khó chịu.

Ba người phía trước đã chạy đến cổng thành rồi chạy thẳng vào trong, lúc này trong thành cũng đã có rất nhiều người đang ở lại nơi này nghĩ chân, thấy bên ngoài có biến liền lập tức tập trung lại xem xem có chuyện gì, ai ngờ vừa nhìn thấy con Oán Linh to lớn kia thì sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch ra, trong mắt hiện đầy vẽ hoảng sợ, ba người Tôn Dương lúc này cũng thấy hơi quái quái, cước bộ dừng lại xoay người nhìn lại phía sau thì bỗng nhiên trợn to mắt, chỉ thấy lúc này thân hình vật nhỏ kia đang lay động lóe sáng, vậy mà cái thân hình bé nhỏ kia liền biến lớn ra, mà điều đáng kinh ngạc ở đây là nó lại biến ra giống y hệt với con Oán Linh kia. Nhưng rồi sau đó nó nghiêng đầu đưa một cái móng tay sắc nhọn lên gãi gãi trên cái đầu trọc chỉ có lưa thưa vài cái cọng lông không ra lông tóc không ra tóc kia, có vẽ như đang suy nghĩ gì đó, rồi lại cảm thấy cái hình dáng này dường như không thích hợp, thân thể lại loé sáng lên lại biến lớn ra hơn một chút sau đó mới cảm thấy hài lòng, hai tay nó đứng chống nạnh phát ra thanh âm cười quái dị mà nó cho là dễ nghe nhất, sau đó lại gào lên với con Oán Linh đang nhỏ hơn nó một chút kia như muốn nói “ Ta lớn hơn ngươi đó nha “. Còn con Oán Linh kia lúc này thì đứng im tại chỗ, nó chỉ dám phát ra tiếng gầm gầm gừ gừ nhẹ nhưng cũng không dám tiến lên, hiển nhiên là nó rất sợ con vật nhỏ kia.

Mà bên trong thành, Tôn Dương và những người khác nhìn thấy cảnh này thì như hoá đá rồi, duy chỉ có hai cô nàng xinh đẹp kia thì hơi khựng người kinh ngạc một chút rồi cùng nhau thốt lên “ Đó, đó là Bách Biến Phong Linh… Đúng rồi nhất định là nó, thảo nào lại có cảm giác quen mắt như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.