Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 94: Chú Thuật



Viêm gia, mấy người Tôn Dương được hai tỷ muội Viêm Khai chào đón dẫn đến Viêm gia tạm trú. Gia tộc Viêm gia là một trong bốn đại gia tộc cường thịnh nhất ở Lăng Sương thành, nội tình cốt lõi đã có trên ngàn năm, thực lực chỉnh thể vô cùng hùng hậu và mạnh mẽ.

Nghe nói người chấn giữ mạnh nhất bên trong gia tộc này, thực lực đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương đại viên mãn, thậm chí là đã bước vào Tôn Giả. Thực lực cường hãn vô cùng.

Mà ba gia tộc còn lại, lần lượt là Lăng gia, Tử gia và Đông Doanh gia tộc, cả ba nguồn thế lực này, mỗi bên đều có nội tình không hề thua kém Viêm gia một chút nào. Có khi còn mạnh hơn, áp đảo Viêm gia một đầu.

Tôn Dương vừa mới đến nơi này, hắn vốn không định sinh sự phiền phức, mặc dù là do Tiên Linh thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người ta đánh nàng mà không làm gì?

Theo quan điểm của hắn, đằng nào thì cũng dây vào rồi, dù mình không đánh đối phương thì bọn hắn cũng sẽ được đà lấn tới ức hiếp. Nếu đã vậy, không bằng đập trước cho mấy tên kia một trận, còn những chuyện sau thì đến đó rồi tính.

Còn về thiếu niên tên Viêm Khai kia, tiếp xúc một hồi, mọi người cũng biết được một chút về hắn. Viêm Khai năm nay mười bảy tuổi, hơn hai năm trước hắn nguyên bản là một tên yêu nghiệt chơi lửa, mới mười lăm tuổi đã luyện một thân nguyên lực đến cảnh giới Địa Tướng trung kỳ, còn nghịch thiên hơn cả Tôn Dương không biết bao nhiêu lần.

Trong quãng thời gian đó, danh tiếng của Viêm Khai tại khắp Lăng Sương thành, không ai là không biết đến, không ai là không khiếp sợ. Một tên thiếu niên thiên tài, chỉ mới mười lăm tuổi đã phá vỡ quy luật của thiên phú, nhất cử đột phá bước vào Địa Tướng trung kỳ, hắn trở thành mặt trời sáng chói nhất ở Lăng Sương thành, trở thành viên ngọc quý nhất của Viêm gia.

Thế nhưng ông trời đố kỵ nhân tài, vốn tưởng đợi Viêm Khai trưởng thành thì sẽ là lúc Viêm gia quật khởi, nhưng nào ngờ, một ngày kia, trong lúc Viêm Khai đang bế quan dung hợp hỏa diễm truyền thừa của gia tộc. Dị biến không biết từ nơi nào phát sinh, Viêm Khai bị ngất đi một tháng ngủ say, sau khi hắn tỉnh lại thì bản thân đã biến đổi lớn đến khó có thể chấp nhận được.

Kinh mạch toàn thân hắn giống như vô tung vô ảnh biếm mất, một chút năng lượng cũng không điều động được, cảnh giới của hắn cũng theo đó mà rớt xuống đến thê thảm, từ một Địa Tướng trung kỳ rớt xuống làm một Huyền Sĩ võ giả, ngay cả Tam Linh cảnh cũng không đến. Thật chẳng khác nào một phàm nhân bình thường, hắn mang tiếng là một Huyền Sĩ, nhưng lại chẳng điều động được một chút lực lượng cơ bản nhất, căn bản là đã bị phế đến tàn tệ rồi.

Khắp gia tộc Viêm gia từ trên xuống dưới, thời gian đầu đã tìm đủ mọi cách để cứu chữa cho Viêm Khai, nhưng mà dù cho bọn họ dùng cách gì? Cố gắng như thế nào thì Viêm Khai cũng không thể trở lại giống như lúc trước, bởi vì căn nguyên trên người Viêm Khai, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với hắn. Cha của Viêm Khai từ đầu đến cuối đều không cam lòng nhìn con mình bị phế, y đã dốc hết tài lực mời đủ các y sư cao cấp nhất về xem xét cho con trai mình, nhưng lần nào nhận được cũng chỉ là một cái lắc đầu.

Thời gian dần trôi qua, hình ảnh Viêm Khai cũng ngày một mờ nhạt dần trong gia tộc, tuy hắn bị phế nhưng Viêm gia cũng không đến nổi quá tàn ác hất hủi hắn, chỉ là cấp cho hắn một cái tiểu viện yên tĩnh, để cho hắn an ổn sống hết đời, dù sao Viêm gia cũng đã từng kỳ vọng vào hắn, hắn cũng vì Viêm gia mà mạo hiểm đi dung hợp hỏa diễm tổ truyền của gia tộc, cho nên mới dẫn đến kết cục hôm nay, nói sao thì cũng là Viêm gia nợ hắn.

Cuộc sống của Viêm Khai từ đó sớm tối đều lặng lẽ trôi qua cho đến hôm nay, do lúc trước tính tình Viêm Khai rất hoà đồng, hắn tuy được người tôn sùng nâng niu, nhưng hắn chưa bao giờ tỏ ra kiêu căng hay xem thường người khác. Trái ngược lại hắn rất hài hoà tiếp xúc với mọi người, cùng bọn họ bàn luận trao đổi kinh nghiệm mà mình có được, bởi chính vì vậy, tuy hắn bị phế, phải sống cuộc sống dân thường, nhưng trong gia tộc mặc dù mọi người không còn qua lại với hắn nhiều như trước, nhưng cũng không có ai coi thường khinh thị hắn, vẫn mắt nhắm mắt mở để cho hắn yên ổn sống.

Nhưng đó chỉ là tình hình bên trong gia tộc Viêm gia, còn ở bên ngoài, những thanh thiếu niên của các gia tộc khác thì không có được nhân từ như vậy? Trong đoạn thời gian hai năm này, Viêm Khai cứ mỗi lần xuất hiện ở bên ngoài, đến khi trở về thì không lần nào là trên người không có thương tích. Ví như hôm nay, hắn bị tiểu thiếu gia của Lăng gia chà đạp, nhục mạ mà không thể phản kháng, nếu không phải có Tiên Linh xen vào thì chỉ sợ hắn đã bị đánh đến không thể dậy nổi rồi.

Viêm Hồng tỷ tỷ của Viêm Khai vừa dìu hắn, vừa dẫn đường cho đám người Tôn Dương đi vào một biệt viện nhỏ, cô nàng này ngày thường tính cách vốn nóng nảy, nhưng nàng cũng không phải là không biết phân biệt đúng sai và ơn nghĩa, đặc biệt là đối với người chịu đứng ra giúp đệ đệ của mình thì nàng càng cảm kích.

Viêm Hồng dẫn mọi người đến một dãy gian phòng dành cho khách nhân, sau đó mới nói với mấy người Tôn Dương. " Hiện tại các ngươi cứ ở tạm bên trong Viêm gia… Nhớ là vài ngày tới đừng có đi ra ngoài, mấy tên đê tiện của Lăng gia kia không có nói lý lẽ đâu…"

" Bọn ta biết rồi Viêm tiểu thư… Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ tận lực tránh né phiền phức… Nhưng nếu tránh không được thì…" Nói đến đây, Tôn Dương khẽ cười ngây ngô, tay vuốt vuốt chóp mũi nói một câu đứt quãng, làm cho Viêm Hồng khó hiểu, không biết ý tứ hắn muốn nói là gì?

" Được rồi, vậy thì các ngươi cứ ở lại nơi này, ta đi có việc một lát…" Viêm Hồng nói xong liền muốn mang Viêm Khai rời đi.

Tôn Dương chợt nhớ đến chuyện gì đó liền vội vàng gọi lại Viêm Hồng cất tiếng hỏi " Viêm tiểu thư, ngươi có thể cho ta xem tay Viêm thiếu gia một chút được không? "

Viêm Hồng cau mày, nàng không hiểu vì sao Tôn Dương lại muốn xem tay đệ đệ mình, nghĩ lẽ nào hắn có thể nhìn ra được thể trạng của đệ đệ, nhưng chuyện này không có khả năng. Nàng do dự một lúc, nhưng vẫn không nhịn được liền lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng. " Ngươi có phải nhìn ra điều gì? "

Tôn Dương khẽ cười lắc đầu " Không có, chỉ là ta cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc từ trên người Viêm thiếu gia mà thôi…"

" Khí tức quen thuộc, ngươi nói vậy là có ý gì? Không lẽ ngươi nghĩ đệ đệ của ta có quan hệ với ngươi… Ngươi muốn nhận thân…" Viêm Hồng liếc xéo Tôn Dương một cái, câu từ thẳng như ruột ngựa nói cho Tôn Dương phải há miệng câm nín, thật nể phục trí óc suy tưởng của cô nàng này quá.

" Không phải là chuyện đó, ý ta muốn nói là có một nguồn lực lượng quen thuộc đang tồn tại bên trong thân thể của Viêm thiếu gia.." Tôn Dương cười khổ nói.

" Cái gì? Bên trong thân thể đệ đệ có tồn tại lực lượng khác…? Viêm Hồng kích động kêu lên.

" Cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác mờ ảo thôi, muốn xác định thì phải để ta xem Viêm thiếu gia trước đã…"

" Được được, ngươi mau qua xem giúp đệ đệ của ta.." Viêm Hồng kích động luống cuống lên, nàng vội vàng mang Viêm Khai đến gần Tôn Dương nói.

Tôn Dương cũng không nói gì, hắn chỉ là theo phản ứng của Tinh Liên mà làm, hắn nắm lấy tay Viêm Khai, chậm rãi truyền vào Tạo hoá lực thăm dò, ngay khi Tạo hoá lực vừa xâm nhập vào bên trong thân thể của Viêm Khai thì bắt đầu chạy tán loạn, Tôn Dương nhíu mày lẩm bẩm " Đúng là không có một đường kinh mạch nào, Tạo hoá lực vừa vào không có kinh mạch làm đường dẫn, liền bị phân tán… n toàn bộ đã bị cắn nuốt…"

Khoé miệng Tôn Dương khẽ cong lên một tia cười nhạt, trong một cái chớp mắt khi Tạo hoá lực bị cắn nuốt đó, hắn đã có thể xác định được, có một nguồn lực lượng thần bí đã cố tình che dấu đi kinh mạch của Viêm Khai, ở bên trong đó từ từ cắn nuốt Tạo Hoá lực của hắn. Chỉ là loại thủ đoạn tinh vi này, bất kỳ một tu sĩ nào cũng không thể làm ra được, do vậy Tôn Dương trong đầu liền nghĩ đến một cái danh tự " Ngãi Sư " đã dùng chú thuật cao cấp.

" Thế nào rồi? Ngươi có nhìn ra được tình trạng của đệ đệ ta không? " Viêm Hồng vẻ mặt mong chờ hỏi.

Gật đầu, một cái gật đầu của Tôn Dương làm cho hai mắt Viêm Hồng kích động đến nổi hiện lên màn nước lóng lánh như pha lê xinh đẹp. Nhưng không đợi nàng mở miệng nói gì thì Tôn Dương đã nói tiếp.

" Ngươi mau mang Viêm thiếu gia đi trị tốt thương thế… Đợi đến khi nào hắn khoẻ trở lại thì mang hắn đến tìm ta… Ta sẽ thử giúp hắn khôi phục xem sao? "

" Ngươi, ngươi nói là thật… Thật có thể giúp đệ đệ của ta khôi phục… " Viêm Hồng như kiến bò trên chảo nóng, nàng vì đệ đệ mà bỏ hết cái gì mà thục nữ rườm ra kia sang một bên, vội vàng vô thức cầm lấy tay Tôn Dương gấp lên hỏi.

" Loại chú thuật này rất cao minh, ta không biết có làm được hay không… Bất quá nếu các ngươi đồng ý thì ta cũng có thể thử.."

" Chú thuật, ý ngươi nói, trong thời gian qua, đệ đệ của ta là bị người ta trớ chú… Là Ngãi Sư…" Viêm Hồng khiếp sợ khi nghe Tôn Dương nhắc đến chú thuật, trên đời này, chỉ có một loại người mới có thể sử dụng chú thuật, đó chính là Ngãi Sư, nhưng Viêm gia các nàng từ trước đến nay, đâu có đắc tội qua một vị Ngãi Sư nào, vì cớ gì người ta lại đi trớ chú lên người đệ đệ mình.

" Ta, ta đồng ý… Giúp ta, xin hãy giúp ta…" Ngay khi lời của Tôn Dương vừa dứt, giọng nói yếu ớt của Viêm Khai lại vang lên, từ trong lời nói rõ ràng có thể cảm nhận được một tia cương nghị cùng khao khát mãnh liệt của hắn.

" Vậy được, trước tiên ngươi cứ an dưỡng cho tốt đi đã… Vì trong lúc giải chú sẽ rất đau đớn, cho nên ngươi cần phải có đủ nghị lực và sức chịu đựng mới được…" Tôn Dương nói.

" Được, ta sẽ không vội… Ta sẽ tĩnh dưỡng thật tốt…" Viêm Khai bình thản nói ra một câu, Tôn Dương nhìn thái độ bình thản như không của hắn mà thầm kinh ngạc, thầm khen một tiếng, đối với loại tâm tính này của Viêm Khai, dù đứng trước bờ vực tuyệt vọng hay là niềm vui sướng kích động, tâm tính hắn vẫn thản nhiên như vậy, tuyệt vọng không bi quan, có hỉ sự không nóng vội. Thảo nào hắn còn trẻ tuổi mà thành tựu võ đạo lại cao như vậy cũng không có gì là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.