Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 97: Dịch chuyển không gian quái đãng



" Lăng Tý ngươi lại thật sự dám dẫn người đến gõ cửa Viêm gia ta… Hừ " Viêm Chính đứng chắp tay sau lưng, dáng vẽ uy nghiêm khí thế hùng hậu quát lớn một tiếng, làm cho râu cá trê của người gọi là Lăng Tý cũng bị thổi bay lên.

" Mẹ kiếp, ta tên là Lăng Tây, ai cho ngươi gọi ta là Lăng Tý… Hừ ta đến đập cửa Viêm gia thì sao? Con gái ngươi dám ra tay đánh cháu ta bị thương nặng như vậy? Nếu ngươi không cho ta một cái công đạo thì đừng trách Lăng gia ta trở mặt…" Lăng Tây nổi giận gầm lên một tiếng, hắn ghét nhất là bị người khác gọi mình là Lăng Tý, như vậy chính là đem hắn đi so sánh với chuột a.

" Hừm Tây với Ta cái gì ở đây… Ngươi không biết cầm gương soi mặt thì cũng phải biết múc chậu nước để mà soi chứ… Ngươi nhìn lại ngươi trước đi rồi xem ta gọi có đúng tên ngươi hay không? Còn chuyện của tên tiểu tử kia, hắn dám chà đạp con trai ta, ta còn chưa tính sổ với hắn… Vậy mà các người còn không biết vô sĩ chạy đến đây gõ cửa…" Viêm Chính châm chọc, lời lẽ nói ra khỏi miệng đều nhắm vào tên Lăng Tây kia, khiến hắn tức giận nghiến răng đến nổi mặt đỏ lên như táo chín.

" Không cần phải nói nhiều… Hôm nay chúng ta đến đây thứ nhất là đệ tử Lăng Thiên của Lăng gia ta muốn hạ chiếu thư, khiêu chiến đệ tử Viêm gia các ngươi… Còn việc thứ hai, đó là các ngươi phải giao ra kẻ đã đánh giết con Lam Phong Lang của Lăng Kiếm…" Lăng Tây bị chọc giận, hắn liền không muốn dài dòng, dứt khoát nói ra mục đích của mình, lợi dụng việc của Lăng Kiếm để chèn ép lên đầu Viêm gia.

" Lăng Thiên khiêu chiến, Lăng gia ngươi cũng thật biết chọn người quá nhỉ… Lấy thực lực Địa Tướng đại viên mãn của hắn đi khiêu chiến thì trong đồng lứa Viêm gia ta tự không…. Được Viêm gia ta chấp nhận khiêu chiến, ước hẹn một tháng sau, con trai ta Viêm Khai sẽ tự mình ứng chiến…"

Viêm Chính sầu não khi nghe người khiêu chiến là Lăng Thiên, kẻ này hiện tại ở Lăng Sương thành chính là người trẻ tuổi đệ nhất nhân, năm nay hai mươi tám tuổi đã bước vào Địa Tướng đại viên mãn. Y vốn đang định nói trong đồng lứa Viêm gia tự nhận không có ai bằng Lăng Thiên, nhưng ngay lúc đó Tôn Dương lại đột nhiên truyền âm bảo y cứ an tâm nhận lời khiêu chiến thay cho Viêm Khai, y cũng không rõ ràng ý đồ của Tôn Dương lắm, nhưng mà vẫn kiên định tin tưởng hắn gật đầu, lời nói nhanh chóng xoay chuyển nhận lời khiêu chiến.

" Viêm Khai à ha ha ha Viêm Chính, có phải đầu ngươi có vấn đề rồi không? Con trai ngươi bây giờ đã thành ra cái bộ dạng gì ngươi còn không rõ sao? Một kẻ không thể huy động kinh… À không một kẻ phế vật như vậy? Ngươi muốn hắn đi chịu chết sao? "

Tôn Dương và Viêm Chính liếc mắt nhìn nhau, đây chính là ý đồ của Tôn Dương, hắn muốn dùng cái tin tức giật gân này để nhử xem, người của Lăng gia có buộc miệng nói ra manh mối gì hay không? Vậy mà tên Lăng Tây kia thật sự đã hé lộ ra. Hai nắm tay Viêm Chính đang cố gắng siết chặt lại vì nén giận, hai mắt cũng ẩn ẩn như có hoả diễm điên cuồng muốn bốc lên…

Một câu vừa rồi, tuy Lăng Tây đã thật nhanh sửa lại, nhưng như vậy cũng đã đủ để đoán ra, ý hắn muốn nói " Một kẻ không thể điều động kinh mạch " chuyện này bao nhiêu năm qua Viêm gia từ trên xuống dưới không ai biết Viêm Khai bị cái gì, vậy thì đương nhiên những người bên ngoài càng không thể biết, vì sao hôm nay người của Lăng gia lại biết.

Điều đó chứng tỏ, ngay từ đầu bọn hắn đã biết, hay nói chính xác hơn là xuy đoán của Tôn Dương đã nói đúng, chính là đám người Lăng gia đã ám toán Viêm Khai. Viêm Chính hít sâu một hơi cố nén giận, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ nhìn đám người Lăng gia lạnh lùng nói.

" Chúng ta đã chấp nhận khiêu chiến rồi… Không còn việc gì thì mau cút đi, đứng có nhây nhưa chọc giận ta, ta mà nổi điên thì sẽ đem các ngươi bóp chết đấy…"

" Đi à ngươi mới chỉ đáp ứng một việc… Còn tên kia ngươi không định giao ra sao?.." Lăng Tây vẫn lơ đễnh không quan tâm lời nói của Viêm Chính, hắn chỉ tay vào Tôn Dương đang đứng bên cạnh nói.

" Ngươi… " Viêm Chính đang muốn bạo phát thì đột nhiên bị Tôn Dương đưa tay chặn lại nói " Viêm thúc, việc của thúc đã xong rồi… Bây giờ đến lượt ta rồi đi…"

" Nhưng mà…"

" Không sao? Cân lượng của ta rất nặng, chỉ sợ bọn hắn mang đi không nổi…"

" Vậy được, ngươi cẩn thận một chút…"

Tôn Dương gật đầu bước lên phía trước, hắn nheo mắt nhìn đám người Lăng gia một cái sau đó ra vẽ lười biếng nói " Ai lên bắt ta trước… Ta nói trước ta rất nặng đó nha.."

" Hừ ranh con, lại còn dám ngông nghênh như vậy? Lăng Huy Lăng Kiến các ngươi lên bắt hắn.." Lăng Tây nhìn bộ dạng lười biếng của Tôn Dương khiến hắn rất khó chịu, vì vậy hắn lập tức ra lệnh cho hai thanh niên sáng sủa kia xông lên trước bắt lại Tôn Dương. Hai tên thanh niên lĩnh mệnh đều xông lên, cả hai đều có tu vi là Địa Tướng sơ kỳ.

Hai tên thanh niên phát động lực lượng mạnh mẽ, tốc độ nhanh như chớp phóng ra hai bên công kích Tôn Dương. Tôn Dương vẫn đứng đó vẽ mặt vẫn bày ra lười biếng như không nhìn thấy gì, bất chợt hắn vươn tay ra đập loạn choang vào hư không, vang lên từng tiếng bép bép giống như đang đập mấy con muỗi. Sau đó chỉ thấy hai cái bóng màu trắng bay ngược trở về, với tốc độ còn nhanh hơn cả khi bọn hắn xông lên.

Cả đám người trợn mắt kinh ngạc, đâu ai ngờ rằng, Tôn Dương vẫn dửng dưng chỉ vung ra mấy cái tát mà đã đánh cho hai tên thanh niên đó thê thảm như vậy? Thậm chí bản thân hắn còn chưa máy động một chút nào nữa.

Hai lão già đứng phía sau Lăng Tây nheo mắt nhìn Tôn Dương, muốn dò xét cảnh giới của hắn, nhưng mà dù cho hai lão làm cách nào cũng không thể dò ra được một chút gì?

" Lăng Tây, kẻ này không phải đơn giản… Để hai người bọn ta cùng lên bắt hắn…" Hai lão già thì thầm xong liền bước lên phía trước, khí thế trên người hai người tản ra làm nổi lên hai cơn gió lốc xoáy tròn lăn đi.

Tôn Dương khoanh hai tay trước ngực, lúc này hắn mới để ý đến, thì ra hai lão già này lại giống nhau như đúc, có lẽ là huynh đệ song sinh. Hắn nhìn khí thế hai người đang tăng lên, ước lượng tu vi của hai lão già này có lẽ cũng đã là Thiên Tướng sơ kỳ.

Hai lão già động thân, tốc độ còn nhanh hơn hai tên thanh niên vừa nãy không biết bao nhiêu lần, chỉ trong vài cái chớp mắt, hai bàn tay khô quắt của hai lão già song song cùng một chỗ, mười ngón tay móc lại thành trảo cắt về phía cổ họng Tôn Dương, ra tay cực kỳ âm hiểm ác độc.

Tôn Dương hơi kinh ngạc, hắn nhích người lui về phía sau một chút, ánh mắt hắn trong chớp nhoáng đảo qua cô nàng của Lăng gia đang lạnh lùng nhìn hắn. " Á à dám mắt lớn trừng mắt nhỏ với ta à? …" Khoé miệng Tôn Dương vẽ lên một đường cong âm hiểm, trong một na sát khi hai lão già tiếp cận sắp bóp vào cổ hắn, bất chợt trước người Tôn Dương đột nhiên cánh tay điểm ra, hai cái lỗ đen không gian lập tức hình thành, đem hai cái Long Trảo thủ của hai lão già nuốt vào bên trong. Đồng thời cũng ngay lúc đó, phía trước ngực của cô gái Lăng gia kia cũng bất thình lình xuất hiện hai cái lỗ đen, sau đó từ bên trong hai cái Long Trảo thủ khô quắt phóng ra chụp trúng ngay vị trí cần chụp, hai bên hai cái không lệch đi chút nào.

Cảm giác mềm mềm co giãn truyền lại trên bàn tay khiến cho hai lão già trong nhất thời cứ tưởng là đã chế trụ được Tôn Dương cho nên ra sức mà bóp lấy, bởi vì hai cái lỗ đen xuất hiện quá bất ngờ với lại còn nằm ngay tại vị trí cổ của Tôn Dương cho nên hai lão không kịp phản ứng. Còn về phía cô gái kia thì đang đứng sững sờ cả người, nàng ta cúi đầu vô thức nhìn hai cánh tay khô quắt đang nắm lấy hai bên bộ ngực sữa của mình mà bóp. Trong lòng nàng ta bất giác dâng lên một cổ nghẹn khuất cùng xấu hổ không thể nói thành lời.

" A á á á á á " Một tiếng hét chói tai vang lên, làm cho đám người đang chăm chú nhìn cảnh tượng quái dị bỗng sực tĩnh.

Viêm Chính liếc mắt nhìn Tôn Dương rồi giả vờ dẫn đầu ho khang một tiếng, y cố nén cười, nhưng trên khuôn mặt đã lộ rõ ý cười, đồng thời cũng thán phục trong lòng đối với Tôn Dương, cái trò quái đãng như vậy mà hắn cũng đem ra đùa được. Viêm Hồng ở bên cạnh cũng nhìn một màn này mà đỏ mặt tía tai thay cho cô nàng kia không ít.

Còn về phía Lăng Tây lúc này thì thầm than hỏng bét, hắn sốt sắn lấy bàn tay che mặt lại không dám nhìn, bởi vì lần này trở về bọn hắn gặp hoạ lớn rồi. Mà hai lão già kia khi phân biệt rõ phương hướng thì càng sầu não hơn, cả hai cùng thu tay về nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm Tôn Dương với vẻ đầy căm hận.

" Nhìn ta, nhìn ta làm gì? Là các ngươi tiện nghi đi sờ nàng ta… Chứ ta có nắm được cái gì đâu mà lại nhìn ta..? Ha ha ha " Tôn Dương đứng khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa trêu tức để cho cô gái kia giận quá mà lăn ra ngất xỉu tại chỗ, còn hai lão già thì giận dữ mặt đỏ như gấc chín, trông cực kỳ hồng nhuận tràng đầy sức sống nha.

" Ngươi được lắm tên ranh con… Ngươi cứ chờ đấy… Chúng ta đi…" Lăng Tây thấy hai lão già cũng không thể bắt được Tôn Dương, hắn liền dứt khoát mang người trở về, chỉ sợ còn ở lại nơi này thêm một chút có khi còn mất mặt hơn nữa.

Thấy Lăng Tây rời đi, hai lão già mặt dù vẫn còn giận tím mặt không cam tâm, nhưng cũng phải theo Lăng Tây trở về, chỉ là trước khi đi ánh mắt như muốn giết người của hai lão nhìn chằm chằm Tôn Dương, đầy phẫn hận nói " Tiểu tử ngươi ra đường cẩn thận gặp ma…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.