Thẩm Viêm Tiêu ngẩn người, vì sao đề tài vòng một vòng lớn cuối cùng vẫn xả đến trên người nàng?
Chu Tước là gì? Tuyết Linh hồ là gì? Vì sao nàng không biết một chút nào cả.
Trong đầu nàng, hết thảy xảy ra ở địa lao đều là một mảnh tăm tối. Nàng căn bản không biết đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì dưới địa lao. Nhưng Thẩm Viêm Tiêu lại cảm giác được, sau khi tin tức Tuyết Linh hồ chết được tuyên bố ra ngoài, những ánh mắt đó dừng ở trên người nàng, lập tức giống như những lưỡi dao sắc bén, gần như muốn xuyên qua cả người nàng.
Nếu không phải ngại với Thẩm Phong, chỉ sợ những người đó sớm đã lao lại đây bằm thây vạn đoạn nàng rồi!
Nàng thật sự vô tội......
Ngay khi Thẩm Viêm Tiêu đang buồn bực vì mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, giọng nói của Tu bỗng xuất hiện ở trong đầu nàng.
"Một con ma thú cấp 8 nho nhỏ, đã khiến cho nhân loại ngu xuẩn thảm hại như thế, thật sự là phế vật."
Thẩm Viêm Tiêu không có lời nào để nói. Mặc dù nàng chưa thấy qua ma thú cấp 8 thần bí, nhưng nàng hiểu biết đối thế giới này, với sự cường thịnh và dũng cảm của Chu Tước thế gia, cho đến nay cũng chỉ có một mình Thẩm Phong có được một con ma thú cấp 8. Đối với những người khác, có thể có được ma thú cấp 6-7 cũng đã được xem như cực phẩm. Người bình thường có ma thú cấp 3-4 cũng đã là cảm ơn trời đất.
Ma thú cấp 8 độc nhất của Chu Tước thế gia, tới trong miệng Tu lại biến thành một con "ma thú cấp 8 nho nhỏ"...
Nếu như để Thẩm Phong biết được, Chu Tước thế gia hy sinh hàng trăm tinh nhuệ cho Tuyết Linh hồ nhưng bị người đánh giá như vậy, có thể tức giận đến nỗi ngất xỉu hay không?
Đột nhiên, Thẩm Viêm Tiêu có một ý niệm không tốt.
Chẳng lẽ, con Tuyết Linh hồ đã bị tôn đại gia này...
"Trượt tay một chút, nó đã bị nghiền chết." Tu dường như đoán được sự tình Thẩm Viêm Tiêu muốn hỏi, thản nhiên mở miệng nói.
Nghiền... chết.........
Thẩm Viêm Tiêu không thể biểu đạt được tâm tình của mình lúc này, giống như có người đang nói với nàng, lúc đi đường không cẩn thận nên dùng đầu ngón chân nghiền một chiếc xe tăng hạng nặng thành bột nhão......
Nàng rất muốn nói, đại gia Tu... xin đừng nghiền chết!
Đáng tiếc, giọng nói của Tu chỉ có một mình nàng có thể nghe được, nếu không nàng đã có thể nện tôn siêu cấp đại thần này ở trên mặt mọi người Chu Tước thế gia, cười xem bọn họ quỳ bái.
Trong khi hiện tại......
Thẩm Viêm Tiêu chỉ có thể yên lặng thừa nhận những ánh mắt đao quang kiếm ảnh.
Trái tim đau nhói, cảm giác như sẽ không yêu lần nữa.
Thẩm Phong hít sâu một hơi. Hôm nay hắn tập hợp các thành viên trong gia tộc tới đây, chủ yếu là muốn thông báo cho bọn họ biết về việc này. Đối với sự trừng phạt......
Nhìn gương mặt hoàn toàn không giống khuôn mặt tiểu nhi tử của mình, Thẩm Phong chỉ có thể thở dài trong lòng.
Nếu như Thẩm Ngọc vẫn còn ở đây...
"Thẩm Viêm Tiêu! Ngươi đã phạm phải sai lầm lớn, suýt nữa đã hủy diệt căn cơ của Chu Tước thế gia, quả thực đáng giận!" Thẩm Nhạc phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Viêm Tiêu. Hắn biết, việc này một khi liên quan đến Chu Tước, nó không còn là một vấn đề nhỏ nữa. Hiện tại hắn chỉ nghĩ dọn sạch cho hai đứa nhỏ nhà mình.
Thẩm Dật Phong lúc trước còn có tâm giúp Thẩm Viêm Tiêu giải vây, sau khi biết được nhà mình rất có thể bởi vì tên ngốc Thẩm Viêm Tiêu này mà lỡ mất cơ hội có được Chu Tước. Vì thế, đừng nói tới giúp đỡ, hắn không đi lên bổ nàng vài đao cũng xem như không tệ rồi.
"Quả thực là hồ nháo, gia chủ đã thương hại đứa nhỏ này không nơi nương tựa, không ngờ đứa nhỏ này lại lấy oán trả ơn, gây ra họa lớn như vậy. Phế vật gây ra tai họa bậc này không thể giữ lại! Còn thỉnh gia chủ xử trí!" Ngực Thẩm Đoán như tràn ra một búng máu, mắt thấy nhi tử nhà mình sắp có thể có được Chu Tước, bước lên vị trí gia chủ, không nghĩ tới đã bị phế vật ngu ngốc này làm hỏng như vậy. Hắn thật sự hận không thể bóp chết nàng ngay lập tức. Hiện tại càng hận đến nỗi muốn Thẩm Phong xử trí phế vật này sớm một chút.