Thẩm Thu đã tranh thủ được năm ngày để Thẩm Viêm Tiêu tu dưỡng, năm ngày này ngoại trừ ăn ngủ, thời gian còn lại Thẩm Viêm Tiêu đều ở trong giai đoạn bị Tu "dạy dỗ".
Trong căn phòng đóng chặt, Thẩm Viêm Tiêu mặc một bộ đồ đơn giản, khoanh chân ngồi ở trên giường, trên người đã đổ mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt nhỏ hồng hào đã bị mồ hôi trong suốt che kín.
"Thời gian năm ngày, đấu khí đã đạt tới trình độ cấp 4, ma lực cũng đạt tới cấp 3, đối với nhân loại mà nói, miễn cưỡng xem như không tồi." Giọng nói của Tu vẫn lạnh băng như cũ.
Trời mới biết, Thẩm Gia Di từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện ma pháp, đến nay bất quá cũng chỉ là trình độ cấp 5, Thẩm Gia Vĩ tu luyện đấu khí cũng bất quá là cấp 4, cứ như vậy đã khiến Thẩm Phong rất vừa lòng. Thẩm Viêm Tiêu bất quá mới dùng thời gian năm ngày, đã trực tiếp từ giai đoạn một phế vật, tăng lên tới trình độ hiện tại, loại tốc độ kinh người này chỉ sợ nếu truyền đi ra ngoài, chắc chắn sẽ hù chết một đám người.
Năm ngày, nàng có thể luyện ma võ song tu, lại còn đạt tới cấp 4 và cấp 3? Đây là tồn tại nghịch thiên kiểu gì?!
Người bình thường đừng nói năm ngày, cho dù là 5 năm, nếu như muốn đạt được bất kỳ một trình độ nào của Thẩm Viêm Tiêu, chỉ sợ đã được vinh danh là thiên tài, huống chi là loại phương pháp tu luyện ma võ song tu nghịch thiên này.
Nhưng tốc độ kinh người này từ trong miệng của Tu, cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Thẩm Viêm Tiêu cũng không hiểu rõ về cấp bậc của ma pháp và đấu khí trong thế giới này, cho nên đối với khẩu khí miễn cưỡng của Tu, nàng đương nhiên cho rằng tốc độ tu luyện của mình chỉ có thể xem như qua loa đại khái, vì thế không có quá nhiều kinh ngạc.
"Hôm nay hãy luyện đến đây đi, ngày mai ta còn muốn đánh một "trận đánh ác liệt"." Sau khi thở ra một hơi, Thẩm Viêm Tiêu dang người ra ở trên giường, kết quả tu luyện cực hạn chính là thể lực và tinh thần lực của nàng đều tiêu hao quá mức nghiêm trọng. Đừng nói tới những nơi khác, hiện tại ngay cả động động ngón tay nàng đều cảm thấy phải cố hết sức.
Ngày mai nàng sẽ phải đi gặp gia chủ Chu Tước thế gia Thẩm Phong, chỉ sợ Thẩm Phong sẽ không dễ dàng buông tha cho chuyện nàng tự tiện xông vào cấm địa. Rốt cuộc nàng chỉ là một kẻ không nơi nương tựa, chỉ dựa vào sự thương hại của Chu Tước thế gia mới miễn cưỡng tiếp tục sinh tồn dưới danh nghĩa là phế vật ngu ngốc. Thẩm Phong tuyệt đối sẽ không có bất luận lý do nào để khoan dung với nàng.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Viêm Tiêu cũng không có ý định bại lộ sự tình mình đã hoàn toàn biến hóa. Rốt cuộc, với tình cảnh hiện tại cùng với năng lực của nàng, bại lộ lợi thế của mình quá nhiều sẽ là một sự lựa chọn cực kỳ không sáng suốt. Ngay cả khi Thẩm Phong sẽ bởi vậy mà lau mắt nhìn nàng, nhưng những người trong thế hệ của nàng, chỉ sợ bọn họ sẽ không vui khi nhìn thấy một đối thủ cạnh tranh xuất hiện.
Chu Tước thế gia đời thứ ba, có ai không nghĩ tới tranh đoạt sự ưu ái của Thẩm Phong, gia tăng lợi thế của mình về việc kế thừa Chu Tước thế gia trong tương lai. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Thẩm Viêm Tiêu là một phế vật ngu ngốc, nhưng một số nhân tài trong đời thứ ba không có tâm tư đối phó với nàng. Ngoại trừ hai tỷ đệ Thẩm Gia Di lấy khi dễ nàng làm niềm vui, tình cảnh của Thẩm Viêm Tiêu cũng được coi như không có nguy hiểm.
Nhưng, một khi nàng bại lộ tình huống của mình, hơn nữa nếu để bọn họ biết nàng có được năng lực nghịch thiên ma võ song tu, chỉ sợ những người đó không thể không động tay động chân đối nàng. Huống chi, cha mẹ Thẩm Viêm Tiêu đều đã không còn, ở Chu Tước thế gia cũng không có chỗ dựa cường đại. Một khi nàng trở thành mục tiêu tranh đoạt gia chủ, chỉ sợ nhóm thúc thúc bá bá muốn hỗ trợ nhi tử và nữ nhi nhà mình tranh đoạt vị trí gia chủ, cũng sẽ ra tay diệt trừ nàng, một cây non nhỏ vừa mới nẩy mầm.
Mặc dù Thẩm Viêm Tiêu không hiểu biết nhiều về cấp bậc ma pháp và đấu khí, nhưng đối với bản chất đen tối của con người, nàng lại có kinh nghiệm rất sâu sắc.