Không gian của Mộ Ca là một gian phòng trái phải khoảng năm mươi mét vuông. Khác một điều là, gian phòng kia không có cửa và cửa sổ. Nói chính xác hơn một chút, thì đây là không gian được dựng lên bởi Tinh Thần lực của Mộ Ca.
Có thể trữ vật, nhưng không thể nhét sinh mệnh vào.
Lúc này, Mộ Ca nhắm chặt hai mắt khoanh chân ngồi ở trên giường. Ý thức đã tiến nhập vào trong không gian của mình.
Không gian năm mươi mét vuông, hiện ra ánh sáng óng ánh như thủy tinh. Bên trong rỗng tuếch, những đồ vật từng được Mộ Ca cất chứa vào cũng theo cái chết của nàng mà biến mất không thấy.
Thứ duy nhất tồn tại, chính là cái rương khóa đang phiêu đãng trong không gian.
Rương khóa có chút đặc biệt, so với loại bình thường thì kiên cố hơn nhiều. Hơn nữa, các ô vuông trên đó tựa hồ là đặc chế. Ngay cả chất liệu cũng từ một kim loại đặc thù.
Ý thức Mộ Ca vừa tiến vào không gian, ánh mắt liền dừng lại trên rương khóa đang trôi nổi kia.
Trong mắt khó có thể che giấu vẻ kích động.
"Nó vẫn còn, thực sự trời không quên ta!" Mộ Ca kích động thốt ra.
Cơ hồ là trong nháy mắt, nàng bước ngay tới trước rương khóa kia.
Không cần nàng có động tác gì, chiếc rương khóa kia đã tự động đáp xuống, dừng tại vị trí thuận tiện cho nàng mở ra.
Mộ Ca không chú ý tới, lúc này thân thể hư ảo của nàng thông qua ý thức, có chút nhẹ nhàng run rẩy. Rõ ràng nhất chính là các đầu ngón tay mấy lần siết chặt, mấy lần buông ra.
Hít một hơi thật sâu, Mộ Ca nỗ lực khiến tâm tình bình tĩnh.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào rương khóa, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi chính là hy vọng duy nhất của ta." Dứt lời, nàng thuần thục mở ra rương khóa, hơi khí lạnh trắng xóa phẳng phất từ trong rương khóa bay ra.
Thì ra cái rương đặc chế này là một rương lưu trữ nhiệt độ ổn định.
Bên ngoài Trì Vân uyển, lại có một cuộc đối thoại.
Trong viện cửa phòng đóng chặt, Ấu Hà cùng Hoa Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bận tâm hướng mắt nhìn cửa phòng phía sau lưng, bên trong không có một tia động tĩnh.
Tuy rằng thanh danh bên ngoài của Mộ Khinh Ca cực kém, nhưng đối với tỳ nữ của mình lại vô cùng tốt. Vì vậy, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đối với Mộ Khinh Ca tình chủ tớ ngược lại không có một chút hư giả.
"Tiểu tước gia vừa về liền phân phó không được quấy rầy. Có phải hay không bị tổn thương gì không muốn chúng ta biết?" Hoa Nguyệt lo lắng hỏi Ấu Hà so với nàng lớn hơn mấy tháng.
Tính cách Ấu Hà dịu dàng trầm ổn. Sau khi nghe Hoa Nguyệt hỏi, cũng lo lắng liếc nhìn gian phòng sau lưng, mím môi lắc đầu: "Nếu tiểu tước gia thực sự bị thương, lão công gia chỉ sợ sớm đã đem ngự y mời về phủ. Chắc hẳn lần kiếp nạn này, khiến nội tâm tiểu tước gia khó chịu, mới muốn một mình một thời gian, chúng ta không nên quấy rầy hắn."
Hoa Nguyệt há miệng, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt theo động tác nàng cũng trở nên kiều mị vài phần.
Trong phòng, Mộ Ca hai con ngươi một mực nhắm chặt, rốt cuộc chậm rãi mở ra.
Ánh mắt nàng đầu tiên liếc ngay xuống nhìn tay phải của mình.
Trước đó, trong tay nàng vẫn trống rỗng. Hiện giờ, tay phải lại cầm nhiều hơn một ống nghiệm hình trụ trong suốt. Trong ống nghiệm, chất lỏng xanh tím óng ánh chậm rãi lưu động, dường như có sinh mạng.
Mộ Ca chậm rãi giơ lên tay phải, hai con mắt nhìn chằm chằm ống nghiệm trong tay, tự nhủ: "Thuốc cải tạo gen, thế giới kia sau cùng vẫn là thời đại tiên tiến. Nghe đồn mười miligram có thể từ một thân thể ốm yếu biến thành một siêu nhân lên trời xuống đất. Hôm nay ta liền thử xem ngươi có phải lợi hại như vậy hay không. Có đáng giá hay không khiến người nọ lấy ngươi làm mồi nhử, gạt ta vào bố cục, muốn tính mạng của ta."
Nói xong, ngón cái tay phải Mộ Ca bắn ra, mở nắp ống nghiệm.
Mộ Ca không biết tình huống thân thể mình là như thế nào, nhưng người người đều nói nàng thể chất phế vật. Về sau nàng hỏi Mộ Hùng, mới biết rằng nàng trời sinh không cách nào ngưng tụ linh lực, cũng không cách nào tiến vào xích cảnh. Xích cảnh còn vào không được, tự nhiên là phế vật, chứ đừng nói tới cái gì tiến giai.
Thuốc cải tạo gen, nói thẳng ra chính là cải tạo gen, kích phát tiềm năng của gen.
Tại thế giới của Mộ Ca, có rất nhiều học giả cho rằng, gen là do di truyền, không bao giờ có thể thay đổi được cấu trúc. Tuy nhiên, gen của nhân loại, tự nhiên kích phát bất quá không đến một phần trăm tổng tiềm năng. Loại tiềm lực khai phá này tựa hồ là được định trước, không thể thay đổi. Dựa trên thiết lập này, mới có nghiên cứu về thuốc cải tạo gen, đồng thời tu bổ chỗ gen bị thiếu hụt.
Khách quan mà nói, nghiên cứu này rất tốt. Một khi thành công, rất nhiều người bệnh nặng có thể được chữa khỏi.
Tuy nghiên, hết lần này đến lần khác lại có một số người có dã tâm nhắm đến nghiên cứu này, chiến tranh tranh giành nhau. Cũng bởi vậy, mới khiến cho Mộ Ca có cơ hội đem nó trộm tới.
Thuốc cải tạo gen, vốn là muốn hiến cho quốc gia. Đáng tiếc, cuối cùng Mộ Ca không có cơ hội này.
Nghiêm túc mà nói, thuốc gien trong không gian của Mộ Ca vẫn còn là vật thí nghiệm, không phải là thành phẩm trăm phần trăm. Chỉ là, tình huống hiện giờ khiến cho nàng muốn mau chóng dung nhập vào thế giới này, trở nên mạnh mẽ. Loại "hiểm" này, không thể không "mạo".
Thành công, có lẽ nàng có thể tu luyện ở thế giới này.
Thất bại... Ai cũng không biết sẽ có hậu quả gì xảy ra.
Lo trước lo sau, do dự, cho tới bây giờ cũng không phải tác phong của Mộ Ca. Vì vậy, nàng không chút lựa chọn uống hết ống nghiệm. Lượng gấp mười lần người thường... Hoặc sống, hoặc chết.
Luận tàn nhẫn, Mộ Ca chưa bao giờ thua ai!
"Nhàn nhạt, không có vị gì đặc biệt. Chỉ là có một loại cảm giác dính dính." Thuốc cải tạo gen vừa chảy vào trong cơ thể Mộ Ca, nàng còn kịp đưa ra một đánh giá đơn giản.
"A... "
Rắc rắc!
Một tiếng giòn vang, tay Mộ Ca run rẩy rốt cuộc không giữ được ống nghiệm trống rỗng, khiến nó rơi vỡ đầy đất. Trong cơ thể, cảm giác giống như có ngọn lửa bùng lên thiêu cháy, khiến nàng không nhịn được khó chịu hừ một tiếng.
Xào xào!
"Nóng! Nóng quá! Cảm giác cứ như sắp tan chảy!" Hai tay Mộ Ca nắm chặt vạt áo của mình, thống khổ ngã xuống trên giường.
Thân thể nàng nháy mắt biến thành màu xanh tím. Trong cơ thể phát ra thanh âm như nước. Làn da phồng lên từng chỗ một, không ngừng di chuyển, đem toàn bộ người nàng liên tục biến hình như nặn đất dẻo.
"Ân..." Mộ Ca vô lực ngã xuống giường, cắn chặt hàm răng không muốn phát ra thanh âm thống khổ.
Nếu nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải có khả năng chịu đựng khảo nghiệm trở thành cường giả.
Đại lượng mồ hôi từ toàn thân da thịt nàng chảy ra, trong cơ thể bị mất nước, làm ướt tấm đệm dưới người nàng.
Mộ Ca bám chặt vào góc chăn, dùng ý chí của mình cố sức nâng thân thể dậy.
Nàng cảm giác toàn thân xương cốt và da thịt của nàng, đều bị ném vào bên trong lò luyện lớn, tan chảy bởi nhiệt độ cao, biến thành một vũng nước. Mà vũng nước lại bị nhiệt độ làm cho bốc hơi không chút dư thừa.
"Thuốc cải tạo gen... Cơn đau này, TM có mấy người có thể thừa nhận?!" Mộ Ca oán hận từ trong kẽ răng rít ra những lời này. Nhưng nàng quên mất rằng lượng nàng dùng là gấp mười lần người thường. Như vậy, thống khổ phải trải qua tự nhiên cũng liền được gia tăng gấp bội.
Đây cũng không phải là một cộng một bằng hai đơn giản như vậy.
"Quá tự đắc! Đem bản thân mình chơi chết rồi..." Khi ý thức của Mộ Ca rơi vào bóng tối, nàng cho mình một cái đánh giá đúng trọng tâm của lần hành động này.