Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 152: Xoay ngược vở tuồng, tối nay ta giúp nàng cập kê (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
“Ồ? Đây là cái gì? Sao mặt trên lại có văn tự Đồ quốc?” Một quan văn đi ra, kinh ngạc chỉ vào mấy phong thư có dấu vết cháy đen, nhưng vẫn thấy rõ ràng nội dung thư tín.

Mặt trên thư tín có văn tự Đồ quốc?

Lượng tin tức này quá lớn, đại biểu chuyện có thể lớn có thể nhỏ.

Tin tức này truyền ra, càng nhiều người nghi hoặc và ngờ vực. Mà Mộ Hùng thân là chủ nhân thư phòng thì nhíu mày.

Thư phòng ông có vật gì, ông rất rõ ràng.

Nhưng ông không nhớ rõ đã thấy qua mấy phong thư này.

Mọi người đều kinh ngạc, có người tò mò đi qua, khom lưng nhặt mấy cái phong thư bị nghi ngờ dưới mặt đất lên rồi trở về.

“Mặt trên có đồ đằng hoàng thất Đồ quốc.” Người cầm lấy thư tín, ở mặt trên phong thư có phát hiện mới. Đồ quốc và Tần quốc giao chiến nhiều năm, đối với địch nhân sao lại không biết.

Huống hồ bây giờ sứ giả Đồ quốc đang ở bên trong Lạc Đô. Dẫn đầu bọn họ là người hoàng thất Đồ quốc, quần áo trên người hắn không khó phát hiện ra có đồ đằng trang trí tương tự.

Lập tức đám người đều nghị luận sôi nổi.

Nếu nói bởi vì Mộ Hùng quanh năm giao chiến với Đồ quốc, cần phải nghiên cứu văn tự Đồ quốc. Hoặc là tin tức tới từ mật thám ở Đồ quốc cần phải viết chữ của Đồ quốc thì còn có thể cho qua.

Nhưng mà thư tín in dấu hiệu đồ đằng hoàng thất Đồ quốc xuất hiện trong thư phòng ông, lại còn che giấu kẹp trong thư tịch. Như vậy chuyện này liền không đơn giản.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca không dấu vết quét về phía Bạch Tịch Nguyệt.

Giờ phút này nàng ta đem bản thân mình ẩn nấp trong đám người, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân. Trên khuôn mặt thanh lệ tinh khiết không chút biểu tình.

Chỉ có đôi mắt kia bất động thanh sắc quan sát tất cả, mơ hồ phát ra vẻ đắc ý.

Mộ Khinh Ca thu hồi ánh nhìn, dư quang khoé mắt trêu tức nhìn về phía Tần Cẩn Hạo. Tựa như đang nói với hắn: ‘Đây là người ngươi xem trọng nghĩ ra vu oan hãm hại?’

Tần Cẩn Hạo nhận lấy ánh mắt này, đồng dạng thu hồi tầm nhìn. Tựa như đang an ủi Mộ Khinh Ca, nếu bọn họ đã là đồng minh, hắn tuyệt sẽ không để Mộ phủ lúc này gặp chuyện không may.

Không sai, lúc Mộ Khinh Ca nói với hắn một chữ “Tốt” kia, hắn liền đem kế hoạch của Bạch Tịch Nguyệt toàn bộ dỡ ra. Đồng thời cũng tỏ ý mình phản đối, nhưng Bạch Tịch Nguyệt lại cố ý như thế.

Hắn vốn có thể ngăn cản chuyện hôm nay, nhưng Mộ Khinh Ca lại ngăn trở.

Hắn nhìn ra được Mộ Khinh Ca muốn thu thập Bạch Tịch Nguyệt. Vì có thể triệt để lôi kéo Mộ gia, hy sinh một Bạch Tịch Nguyệt tính là cái gì?

Bạch Tịch Nguyệt so với Mộ gia, thật sự là không đáng nhắc tới.

Cho nên hắn vui vẻ phối hợp Mộ Khinh Ca.

Đương nhiên hắn cũng không sợ Bạch Tịch Nguyệt cắn ngược lại nàng một ngụm. Bởi vì hắn sẽ không để cho nàng ta cơ hội này!

Bạch Tịch Nguyệt hồn nhiên không biết mình đã bị nam nhân mình yêu nhất, tín nhiệm nhất bán đứng. Giờ phút này nàng ta đang nhìn tất cả mọi thứ phát triển theo hướng của nàng ta, nội tâm mừng thầm.

Người vẫn luôn lưu ý nàng ta, ngoài Mộ Khinh Ca còn có Mộ Liên Dung.

Khi nàng nhìn thấy trong mắt Bạch Tịch Nguyệt che giấu kích động, ánh mắt nàng tối đi, phảng phất như bị mất đi một phần hồn phách.

Mộ Khinh Ca và Tần Cẩn Hạo trao đổi, vẫn chưa kinh động đến người bên cạnh họ. Ngược lại lại rơi vào mắt Tần Cẩn Thần đứng ngoài cùng.

Hắn hình như nhìn ra manh mối, nhíu nhíu mày, cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng ánh mắt hắn tập trung trên người Mộ Khinh Ca.

“Lão công gia, những thư tín này ti chức có thể xem không?” Quan viên nhặt lên thư tín kia, trong lòng cân nhắc một chút, đánh bạo dò hỏi Mộ Hùng.

Mộ Hùng thản nhiên nói: “Ngươi muốn xem thì xem. Mấy thứ này lão phu chưa từng thấy, trong lòng cũng rất tò mò.”

Câu trả lời này làm ánh mắt quan viên chợt loé, rũ mắt xuống không nói gì. Chỉ là động tác trong tay cũng không chậm, rất nhanh mở thư tín ra. Lấy ra tờ giấy trong phong thư, nhanh chóng nhìn.

Lúc hắn nhìn đến tờ giấy thứ nhất trong thư, nội dung bên trong lập tức làm cho sắc mặt hắn đại biến.

Ngay sau đó, hắn rất nhanh rút mấy tờ khác ra, đem nội dung trong đó từng cái đảo qua. Càng xem sắc mặt hắn càng tái nhợt, khó tin thỉnh thoảng đảo qua Mộ Hùng.

Thiệu mập mạp trong đám người bước ra, thật vất vả tiến tới bên người Mộ Khinh Ca.

Hắn lôi kéo ống tay áo Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng bên tai nàng nói: “Lão đại, ta thấy sắc mặt của lão già này không đúng! Đoán chừng là không có tâm gì tốt, chúng ta phải tranh thủ thời gian ra tay.”

Thiệu mập mạp nhạy bén làm Mộ Khinh Ca có chút ngoài ý muốn.

Nhưng chuyện này không nên đem hắn cuốn vào.

Vì vậy nàng chỉ thấp giọng đáp lại: “Tạm thời đừng nóng vội. Ngươi xem là được rồi!”

Mịt mờ nhắc nhở, làm mắt híp của Thiệu mập vừa chuyển, lập tức hiểu ra. Biết lão đại hắn muốn hố người, vội vàng cười nói: “Vậy được, ta ở bên ngoài nhìn lão đại đại triển thần uy!” Dứt lời liền lặng yên không tiếng động cách xa Mộ Khinh Ca.

Động tác linh hoạt kia, thật có thể so với cá chạch. Một thân thịt mỡ không hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn!

Mộ Khinh Ca nhìn thấy, khoé mắt co giật. Tự đáy lòng bội phục.

Sau khi Thiệu mập trở về, quan văn kia cũng đã xem xong thư tín. Làm lơ ánh mắt tò mò của đồng liêu khác, hắn tìm khắp trong đám người.

Rất nhanh, liền thấy được Tần Cẩn Hạo bề ngoài xuất chúng, khí chất siêu quần đứng đó.

Hắn nhanh chóng tới gần Duệ vương, trong tay nắm chặt tờ giấy vẫn còn run nhè nhẹ.

“Duệ Vương điện hạ, lão thần có bẩm!” Hắn đi đến trước mặt Tần Cẩn Hạo, chắp tay thi lễ bái xuống.

Thấy vậy, vui mừng che giấu trong mắt Bạch Tịch Nguyệt càng sâu. Phảng phất mưu kế của nàng ta đã thành công. Nàng ta liếc mắt đưa tình nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, tựa như đang chờ hắn giận dữ hạ lệnh tróc nã trên dưới Mộ gia.

Đương nhiên nàng ta chỉ là cô nhi sống nhờ Mộ gia, mặc dù bị chịu liên lụy, nhưng rất nhanh sẽ không có việc gì.

Huống chi, nàng ta còn là nữ nhân của Duệ vương Tần Cẩn Hạo.

Lập tức Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy may mắn đối với quyết định lúc trước của mình. Nếu lúc trước người giải độc nàng không phải Duệ vương, chỉ sợ cả đời này của nàng ta liền hủy.

Hiện giờ nàng ta là nữ nhân của Duệ vương, ả thậm chí thấy được tương lai của bản thân, mẫu nghi thiên hạ.

Ả đang chờ mong, mà vẻ mặt Tần Cẩn Hạo lại bình tĩnh tiếp nhận phong thư, tầm mắt nhẹ quét.

Bạch Tịch Nguyệt trộm nhìn biểu tình Tần Cẩn Hạo, giống như chờ mong hắn khen ngợi.

Thế nhưng khi ả ta chờ mong, Tần Cẩn Hạo nhìn xong nội dung thư tín, sắc mặt trầm xuống. Ngũ quan lạnh lùng cương nghị trở nên càng hung hiểm, khí tức càng thêm lạnh lẽo.

Hắn mang theo sát ý cả giận nói: “Là kẻ nào dám vu tội Mộ lão công gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.