Edit: Diệp Lưu NhiênHai người nói, làm cho ánh mắt Mộ Khinh Ca lưu chuyển như kẻ mê bảo thạch.
“Ngươi là cảnh giới gì?” Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hỏi.
Phượng nương ngẩn người, có chút khiếp sợ nhìn về phía nàng. Nàng không rõ mình thu liễm hơi thở hoàn mỹ đến thế, chưa bao giờ có người nhìn thấu, sao Mộ Khinh Ca lại hỏi câu này.
Nhưng nàng không tính toán giấu giếm, mà thành thật trả lời: “Thanh cảnh trung giai.”
Cư nhiên là thanh cảnh trung giai!
Mặc Dương nghe vậy con ngươi co rụt lại, âm thầm đề phòng.
Phải biết rằng, hắn bây giờ cũng chỉ là thanh cảnh trung giai mà thôi.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại thần sắc như thường, giống như đã sớm dự đoán được.
Phượng nương nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, không ra thu hoạch gì. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể hỏi: “Vì sao Tiểu tước gia nhìn ra Phượng nương có linh lực hộ thân? Ở trấn Lạc Nhật mười năm, không ai biết thực lực của Phượng nương.”
Mộ Khinh Ca cười hài hước: “Không phải không ai biết, mà người biết đều đã chết. Phượng nương ngươi nếu là người bình thường, sao có thể dừng chân ở nơi rồng rắn hỗn tạp này? Chỉ sợ trước đó ngươi cũng thu thập không ít người, mới chặn được đám có tâm tư bất chính đi. Hơn nữa ngươi có thể lấy ra bảo bối như vậy, sao có thể là người thường?”
Sắc mặt Phượng nương trắng nhợt, trên trán rịn mồ hôi mỏng.
Nàng vô lực nói: “Tiểu tước gia quả nhiên lợi hại. Chẳng qua chỉ thấy một mặt của Phượng nương, mà đã nhìn thấu hết rồi.”
Mộ Khinh Ca cười khẽ lắc đầu: “Không, ta không biết ngươi rốt cuộc là người nào.”
Phượng nương mím môi, không muốn nhắc nhiều đến đề tài này.
Mộ Khinh Ca giơ tay, chủy thủ rơi vào bàn tay nàng. Nàng vuốt vuốt nói: “Cũng được, ngươi là ai ta cũng lười để ý tới. Ta không biết vì sao ngươi có thực lực như vậy mà không tự mình đi tìm người. Hôm nay nhìn trên phân thượng chủy thủ này, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng ta không cam đoan sẽ có manh mối Mộc Dịch.”
Phượng nương thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, đáy mắt bắn ra sắc mặt vui mừng: “Đa tạ Tiểu tước gia!” Mím môi, nàng tựa hồ muốn giải thích nói: “Không phải không muốn, mà là lực lượng một người chung quy có hạn.”
Mục đích đạt thành, Phượng nương rất nhanh rời khỏi.
Lúc gần đi còn hào phóng cho mượn phòng bếp để Ấu Hà sử dụng, chuẩn bị đồ ăn cho Mộ Khinh Ca.
Sau khi nàng ta rời khỏi, Mặc Dương mới cảnh giác nói: “Tiểu tước gia, có cần thủ hạ đi tra nữ nhân này hay không.”
“Không cần để ý tới. Chỉ là một cuộc giao dịch thôi.” Mộ Khinh Ca xoay chủy thủ trong tay, không quan tâm nói.
…
Đêm đầu tiên nghỉ ngơi ở trấn Lạc Nhật, coi như không tệ.
Ít nhất, Mộ Khinh Ca ngủ rất ngon. Sau khi tỉnh lại, chóp mũi ngửi thấy hơi thở của rừng rậm.
“Ai, thật là không chịu nổi nữ nhân này. Một đám cứ đều như chưa thấy qua nam nhân!” Thanh âm bất mãn của Hoa Nguyệt từ ngoài phòng vào trong.
Nằm ở trên giường, Mộ Khinh Ca mở mắt ra. Đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.
Thanh âm Ấu Hà cũng xuất hiện: “Xuỵt, ngươi nhỏ giọng chút. Coi chừng đánh thức Tiểu tước gia.”
Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca, hiện lên tia sắc màu ấm.
Nàng dường như thấy được bộ dáng Hoa Nguyệt khẩn trương che môi, còn có Ấu Hà bất đắc dĩ lắc đầu.
Địa phương mới, nhưng vẫn có người quen làm bạn. Thật tốt.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ câu một chút, kéo chăn mỏng xuống ngồi dậy.
Hình ảnh người trong màn trướng lắc lư, làm cho Hoa Nguyệt và Ấu Hà đều bước nhanh tới. Kéo màn lên, lộ ra bộ dáng Mộ Khinh Ca lười biếng mới tỉnh ngủ.
“Tiểu tước gia, có phải Hoa Nguyệt đánh thức ngài không?” Hoa Nguyệt mặt đẹp tràn đầy áy náy.
“Không quan hệ tới ngươi.” Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói một câu, hỏi: “Ngươi nói nữ nhân là có chuyện gì?”
Nhắc tới cái này, Ấu Hà che miệng cười cười. Hoa Nguyệt lại càng cong miệng ủy khuất.
“Để ta nói đi. Còn không phải Tiểu tước gia nhà chúng ta có mị lực quá lớn, làm cho đám nữ tử ở trấn Lạc Nhật, mỗi kẻ đều muốn làm nữ chủ nhân của chúng ta.” Ấu Hà cười nói.
Hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại, lòng bàn tay nhẹ chà xát cằm.
“Tiểu tước gia ngài không biết chứ, đám nữ nhân kia từ lúc trời còn chưa sáng đã xuất hiện bên ngoài khách điếm Mộc Dịch nhìn chằm chằm, sợ ngài mọc cánh bay mất.” Hoa Nguyệt hờn dỗi nói.
Mộ Khinh Ca cười cười, hai tay giang ra đem hai nha đầu từng người ôm vào trong lòng, tà tứ cười nói: “Vậy sao các ngươi không nói, bổn tước gia không thiếu nha đầu ấm giường?”
Bị nàng trêu chọc, trên mặt Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều bay lên rặng mây đỏ.
“Nô tỳ không dám nói. Nếu nói ra, sợ không còn mạng ra khỏi trấn Lạc Nhật.” Ấu Hà che miệng cười nói.
Hoa Nguyệt vươn tay cuốn lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, vặn vẹo eo thon nhỏ nói: “Sợ cái gì, có Tiểu tước gia ở đây. Sẽ không để chúng ta bị khi dễ.”
“Vẫn là Hoa Nguyệt biết tâm ý bổn tước gia.” Mộ Khinh Ca giơ tay nhéo nhéo mũi nhỏ Hoa Nguyệt, ánh mắt đảo qua Ấu Hà: “Ấu Hà ngươi biết sai không?”
Ấu Hà bất đắc dĩ khom người một cái, cười nói: “Ấu Hà biết sai rồi.”
“Ngoan.” Mộ Khinh Ca khẽ cười một tiếng, buông hai nàng ra, đứng lên: “Hầu hạ bổn tước gia rửa mặt.”
Ở dưới hai người khéo tay, chỉ chốc lát Mộ Khinh Ca thần thanh khí sảng ra khỏi phòng.
Mới vừa đi ra, ba người liền thấy Phượng nương ở cuối hành lang. Nàng vẫn một thân bạch y như trước, dung nhan xinh đẹp.
Nhìn thấy ba người, gót sen nàng nhẹ nhàng đi tới vài bước, cúi người nói: “Tiểu tước gia, Phượng nương đã chuẩn bị chút thức ăn cho ngài, hy vọng ngài không chê. Mặt khác những nữ tử ngoài cửa kia đều đã rời đi, sẽ không gây trở ngại Tiểu tước gia.”
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nụ cười mang theo thâm ý nói: “Ngươi thật có tâm.”
Mặc Dương từ phía sau nàng ta đi tới, nhìn nàng một cái. Đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca bẩm báo: “Tiểu tước gia, vật phẩm tiếp tế cần thiết, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt. Tùy thời có thể xuất phát.”
Mộ Khinh Ca gật đầu. Ánh mắt xẹt qua người Phượng nương, phân phó mọi người: “Ăn sáng xong rồi xuất phát.”
Sau khi ăn xong, dưới sự trợ giúp của Phượng nương, đoàn người Mộ Khinh Ca tránh được sự cuồng nhiệt trong trấn. Lặng yên tiến vào Lạc Nhật sâm lâm. Không đi vào lộ tuyến an toàn do hai nước dựng nên, bọn họ đi lộ tuyến của mạo hiểm giả.
Trên đường, Hoa Nguyệt hỏi ấn tượng của Mộ Khinh Ca với trấn Lạc Nhật.
Trong đầu nàng hiện lên bộ dạng Phượng nương. Nàng biết nữ nhân này, đã khiến nàng hứng thú.
Đáp ứng đối phương tìm manh mối trượng phu nàng ta, sau khi Mộ Khinh Ca tiến vào Lạc Nhật sâm lâm liền đuổi Long Nha Vệ ra ngoài. Một bên đi, một bên tìm tòi manh mối có quan hệ đến Mộc Dịch.
Đáng tiếc mười ngày qua, không thu hoạch được gì.
Kết quả này, Mộ Khinh Ca đã sớm ngờ tới.
Nếu Mộc Dịch dễ dàng tìm được như thế, sao Phượng nương lại phải đợi ở trấn Lạc Nhật mười năm?
Một ngày này, bọn họ đã đi tới phần bụng của Lạc Nhật sâm lâm. Đi thêm nữa, là đến phạm vi Ly quốc.
Nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy được cột mốc biên giới giữa Tần quốc và Ly quốc.
Mộ Khinh Ca và Hoa Nguyệt Ấu Hà đã sớm bỏ xe ngựa sang đi bộ. Diễm mã và xe ngựa đều để cho Mặc Dương và mười tên Long Nha Vệ mang đi trước. Hai ngày trước tới con đường được tạo dựng tiến vào Ly quốc, tới Ly quốc chờ bọn họ.
Long Nha Vệ còn dư lại tức thì đi theo Mộ Khinh Ca thám hiểm trong Lạc Nhật sâm lâm.
“Tiểu tước gia, phía trước chúng ta là có thể tiến vào lãnh thổ Ly quốc.” Long Nha Vệ đưa lên túi nước, nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy túi nước, khẽ gật đầu.
Lạc Nhật sâm lâm so với tưởng tượng của nàng không quá giống. Có lẽ từng có kinh nghiệm sinh tồn trong Tần Lĩnh. Lạc Nhật sâm lâm đối với nàng hay Long Nha Vệ, đều giống đồ chơi cho con nít.
Trên đường đi, gặp phải dã thú rất nhiều, Linh thú cũng rất ít.
Cho dù có gặp Linh thú, cũng chỉ là Linh thú cấp thấp xích cảnh, chanh cảnh. Lợi hại nhất là hổ một sừng hoàng cảnh trung giai, giờ thú hạch của nó đã ngoan ngoãn nằm trong không gian Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca đối với Lạc Nhật sâm lâm có chút thất vọng. Đang định phân phó mọi người đẩy nhanh tốc độ, lại đột nhiên nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu cứu mạng vội vàng.
Nhóm Long Nha Vệ lập tức đề phòng, Mộ Khinh Ca cũng buông túi nước trong tay. Chậm rãi ngồi đứng lên khỏi tảng đá lớn.