Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 21: Lần đầu gặp Trường Nhạc, mở ra chế độ liêu muội (*)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

(*) Liêu muội: ý chỉ các chàng trai hấp dẫn, thu hút người khác. 

Bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, Mộ Ca nhìn thoáng qua phía sau cánh cửa đại môn đang từ từ đóng lại. Phủi nhẹ vạt áo không hề dính bụi bặm, đi theo tiểu thái giám dẫn đường hướng tới tẩm cung của Thái Hậu. 

Nàng vừa mới vào cung, đứng chờ ở Ngự Thư Phòng. 

Lại không nghĩ, còn chưa chờ được Hoàng thượng, liền chờ đến thái giám của Thái Hậu tới truyền chỉ. 

Nói là sau khi Hoàng Thượng cùng nàng nói chuyện xong, thì đến gặp Thái Hậu lão nhân gia nàng, thỉnh cái an. 

Kết quả, Hoàng thượng chưa lộ diện không biết như thế nào nhận được tin tức này, liền giống như tống cổ kẻ ăn mày đến xin cơm đem nàng đuổi ra rồi. Còn đường hoàng nói cái gì, nếu Thái Hậu muốn gặp nàng, không dám khiến cho lão nhân gia nàng đợi lâu, bảo mình hãy đi trước. Ngày khác lại tuyên mình vào cung. 

Hoàng Đế ngươi sao có thể tùy hứng như vậy được chứ? 

Ánh mắt Mộ Ca lạnh lùng. Trên đường, một bên vừa quan sát tình huống Hoàng cung, một bên suy đoán dụng ý sau cử động kia của Hoàng thượng. 

Là muốn làm cho người khác xem, hắn đối với Mộ gia vẫn vinh sủng như cũ? Rồi lại chẳng muốn cùng nàng một cái hoàn khố tốn nước miếng, cho nên mới gọn gàng lưu loát đuổi nàng đi? 

Hay là, hôm nay gọi nàng tiến cung, chính là muốn nhục nhã nàng? 

Chậc chậc!

Tâm Đế vương, như mò kim đáy biển.

Trong lòng Mộ Ca cười lạnh lắc đầu, đối với Hoàng đế Tần quốc hoàn toàn không có ấn tượng tốt. 

Đương nhiên, hiện giờ Mộ gia tràn ngập nguy cơ, cũng không có khả năng khiến nàng đối với đầu sỏ gây nên có cái ấn tượng gì tốt được. 

Mộ Ca nhớ rõ, cái đêm khi mình mới vừa trở về Mộ phủ kia, cô cô Mộ Liên Dung nói với nàng. Những người từng người tiếp một người "ngoài ý muốn", cuốn đi tính mạng một đời tuổi trẻ Mộ gia. 

Cô cô không tin đây là ngoài ý muốn, kể cả lấy kinh nghiệm của Mộ Ca kiếp trước kiếp này đến xem, cũng không tin. 

Vậy, độc thủ phía sau màn, rốt cuộc là ai? 

Có lẽ chỉ cần tìm được người không hi vọng nhất thấy Mộ gia lớn mạnh, là có thể tập trung hiềm nghi rồi. 

Kẻ đó là ai? 

Lúc này Mộ Ca đã rời xa Ngự Thư Phòng, dời mắt nhìn lại chỉ có thể nhìn đến mái cong đỉnh nhọn mơ hồ. Xuyên qua đáy mắt thanh triệt rõ ràng, hiện lên một tia tăm tối. Nàng thu liễm tâm tình, đi theo thái giám Từ Tường cung càng đi càng xa. 

Mộ Khinh Ca trước kia có hay không đã tới Từ Tường cung nơi ở của Thái Hậu, Mộ Ca không biết. Dù sao đối với nàng, đây là lần đầu tiên nàng tiến vào tẩm cung của nữ nhân tôn quý nhất Tần quốc. 

Ánh mắt bất động thanh sắc đánh giá một vòng, cuối cùng dừng lại trên người lão nhân hiền lành cao cao tại thượng ngồi ở ghế chủ vị. 

Rũ mắt, Mộ Ca bình tĩnh chào theo nghi thức quân đội: "Mộ Khinh Ca bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Thái Hậu mỉm cười gật đầu. 

Chỉ là nàng còn chưa mở miệng, thanh âm bén nhọn của Khương quý phi liền vang lên: "Lớn mật! Vì sao nhìn đến Thái Hậu lại hành quân lễ, mà không quỳ xuống chi lễ?"

Mộ Ca nhàn nhạt liếc nhìn nàng, khẽ nhướng mày. Trong lòng oán thầm: Trong cung quả nhiên là nơi ẩn tàng những mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian, vị mỹ nhân tỷ tỷ này là người nào? Còn có... 

Dư quang khóe mắt Mộ Ca dừng ở bên cạnh, nhìn người thiếu nữ có vài phần tương tự cùng mỹ phụ kia. 

Tiểu cô lạnh lùng, gương mặt lạnh lùng, giống như người người đều thiếu nợ tiền nàng. 

Bĩu môi, Mộ Ca bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực đối với Thái Hậu nói: "Mộ phủ từ thời tổ phụ, đời đời đều là dốc sức trong quân. Khinh Ca tuy rằng bất tài, nhưng cũng muốn hướng tới tư thế hào hùng kia, đánh đánh trống trận. Vì vậy, theo Khinh Ca nghĩ, hướng Thái Hậu hành quân lễ, mới là tôn kính lớn nhất." Nàng mới sẽ không nói, nàng là không nghĩ quỳ xuống trước lão thái thái lạ lẫm mà cố ý như vậy đấy. 

"Ngươi! Quả thực cưỡng từ đoạt lý." Khương quý phi tức giận đến trâm cài tóc trên đầu cũng lắc lư vài phần. 

Tên tiểu tử thúi này, vẫn kiêu ngạo trước sau như một. Nữ nhi của nàng, sao có thể gả cho loại người này? Đều do Thái Hậu, loạn điểm uyên ương phổ (*), khiến cho Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn. 

(*) Loạn điểm uyên ương phổ: gán ghép lung tung các cặp đôi uyên ương.

Nghĩ đến đây, Khương quý phi nhìn về phía Thái Hậu, trong ánh mắt ẩn ẩn cất giấu oán trách. 

"Không ngại. Các ngươi người người nhìn thấy ai gia đều muốn quỳ, lễ tiết trong quân này, ai gia còn chưa được nhận qua. Mộ tiểu tử hôm nay ngược lại hiểu được làm thế nào cho ai gia vui vẻ." Thái Hậu mở miệng, đem một trận tranh luận về lễ nghi dẹp loạn. 

Rất rõ ràng, nàng thiên vị Mộ Khinh Ca. 

Điểm này, không chỉ Khương quý phi nhìn ra được, Mộ Ca cũng cảm nhận được. 

Ánh mắt khẽ lóe, nàng thầm nghĩ: Kỳ quái. Nhi tử đối với nàng hờ hững, lão nương lại cưng chiều thiên vị. Đùa, thế là thế nào? 

"Mộ tiểu tử, còn không bái kiến nhạc mẫu tương lai của ngươi, còn có thê tử tương lai của ngươi nữa?" Thái Hậu đột nhiên toát ra lời nói trêu chọc, lập tức cắt đứt suy nghĩ của Mộ Ca, cũng đánh gãy luôn thần kinh của nàng. 

Hôm qua, nàng mới biết mình có một vị hôn thê thân phận phi phàm, hôm nay liền đã cùng một chỗ gặp nhau sao? 

Khóe miệng Mộ Ca co rút, vừa mới còn làm nàng có chút kinh diễm thân phận mẫu tử. Dưới "lời khuyên" của Thái Hậu, đã biết. 

Nàng là đạp trúng cái vận xui gì, cư nhiên đụng phải loại chuyện ô long (*) này?

(*) Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vợ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ "Ô Long" để gọi thay cho từ "chó". 

Vị hôn thê... Vị hôn thê... Này này này, nàng kiếp trước đã tạo cái nghiệt gì! 

Sắc mặt mịt mờ thay đổi mấy lần, Mộ Ca quay người đối mặt với Khương quý phi và Trường Nhạc công chúa, gật đầu hành lễ: "Khinh Ca bái kiến quý phi nương nương, còn có Công Chúa điện hạ." Sau khi biết mình có một vị hôn thê, Mộ Ca đã từ chỗ Mộ Khinh Ca bù lại một ít tin tức. 

Nàng biết, cùng nàng có hôn ước là Trường Nhạc công chúa, mẹ đẻ là quý phi được sủng ái nhất của đương kim Hoàng thượng, Khương thị. Không chỉ như thế, Khương thị còn là mẹ đẻ của Duệ Vương Tần Cẩn Hạo.

Nói cách khác, nếu nàng thật sự cưới Trường Nhạc công chúa, như vậy đời trước ái mộ Duệ Vương Tần Cẩn Hạo, liền sẽ biến thành đại cữu ca của nàng. 

"Cái này TND quan hệ thật lộn xộn!" Mộ Ca một mặt rũ mắt thi lễ, một mặt ở trong lòng rống giận gào thét. 

"Hừ." Thấy Mộ Ca vẫn như trước không quỳ. Ngại Thái Hậu ở đây, Khương quý phi chỉ hừ một tiếng, không cho ra một chút sắc mặt tốt, thậm chí đã quên Thái Hậu lúc trước dặn dò. 

Tuy nhiên, Tần Diệc Dao bên cạnh cũng không bởi vậy mà biểu hiện ra bất mãn. Sau khi hoàn lễ, vẫn bảo trì trạng thái lặng im bất động. 

Phản ứng của hai mẹ con, không chỉ có Mộ Ca nhìn ở trong mắt, Thái Hậu cũng đồng dạng. 

Cách làm của Khương quý phi, khiến trong mắt Thái Hậu hiện lên một tia cười lạnh, rồi lại bất động thanh sắc. 

"Hôm nay ai gia mệt mỏi, Dao nhi liền thay ai gia cùng Mộ tiểu tử đi dạo đi." Thái Hậu ngả lưng dựa ra ghế, thần sắc có hơi mệt mỏi. 

Lệnh đuổi khách này, tất cả mọi người đều biết điều đứng lên, chuẩn bị ly khai. 

Lúc này, Thái Hậu lại hướng Mộ Ca nói: "Mộ tiểu tử, ai gia nghe nói ngươi đoạn thời gian trước chạy tới hoang nguyên Lạc Nhật chơi. Đó không phải là địa phương gì tốt, về sau chớ đi nữa, miễn cho khiến tất cả mọi người vì ngươi lo lắng. Ngươi nha, cũng sắp thành quan lễ rồi, phải thu tâm lại. Ngày thường, chăm tìm Dao nhi vui đùa một chút. Các ngươi bằng tuổi nhau, tương lai là phu thê, bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút mới là đứng đắn."

Dứt lời, nàng lại hướng Tần Diệc Dao nói: "Dao nhi cũng như vậy. Ngày sau nếu là muốn đi tham gia cái gì tụ hội săn bắn, du ngoạn vùng ngoại ô, liền kêu Khinh Ca. Ngươi là nha đầu có hôn ước, thời điểm xuất đầu lộ diện có vị hôn phu ở bên, dù sao vẫn tốt hơn."

Lời này của Thái Hậu, chính là muốn đem sinh hoạt của hai người về sau trói lại cùng một chỗ. 

Mộ Ca con mắt lạnh lùng, trong lời nói vừa rồi, sau cùng điều nàng khó chịu nhất là từ "Chơi" hời hợt phát ra từ miệng Thái Hậu.

Mộ phủ năm trăm thân vệ chết, nàng thiếu chút nữa... Không, Mộ Khinh Ca chính thức đã chết. Chiến trường tàn khốc kia, nàng thế mà lại dùng từ "chơi" để hình dung. 

Mà sắc mặt Tần Diệc Dao cũng thay đổi một chút, mới rốt cuộc ứng thanh đáp phải. 

Trong đó, sắc mặt khó coi nhất chỉ sợ là Khương quý phi rồi. 

Nàng thực sự không rõ, Thái Hậu vì cái gì đột nhiên vội vàng muốn đem hai người tuổi nhỏ kéo cùng một chỗ như thế. 

Sau khi ra khỏi Từ Tường cung, Khương quý phi âm thầm dặn dò vài câu với Tần Diệc Dao. Đại khái chính là vài điều như "cẩn thận bản thân, đừng để chịu thiệt". Mới cùng Mộ Khinh Ca phất tay áo rời đi. 

Đi xa một lúc, tức giận trong lòng nàng mới dần dần bình ổn. Có chút hối hận thầm nghĩ: Bản thân còn nói con mình không nhịn được. Thế nào mà nàng lại bị Mộ Khinh Ca không hiểu kia khiến cho tức giận? Coi như là bản thân nàng đang chống đối trước mặt Thái Hậu, cũng không nên a! 

Suy nghĩ hồi lâu, Khương quý phi cũng nghĩ không ra. Đành phải trong lòng cảm thán một câu: Mộ Khinh Ca này, quả nhiên có tố chất làm cho người ta sụp đổ định lực. Quá đáng ghét! 

Sau khi mọi người đều lui khỏi Từ Tường cung, Thái Hậu mới chậm rãi thu hồi nụ cười từ ái, lộ ra mỉa mai cười lạnh. 

Lão mama đứng đằng sau nàng, lúc này mới nói: "Ngày thường Khương quý phi không giống như người thiếu kiên nhẫn như vậy, hôm nay không biết là thế nào?"

Nàng nghi hoặc, nhưng Thái Hậu thì không. Chỉ cười lạnh trả lời: "Theo ai gia thấy, nàng là được Hoàng đế sủng quá nhiều, chịu không được người khác chống đối trước mặt nàng. Chỉ bằng điểm mị hoặc quyến rũ, còn muốn đồ vật không nên muốn. Hừ, ai gia chờ xem, nàng như thế nào tìm đường chết!"

...

Bên kia, Mộ Ca không thể chờ đợi được muốn rời khỏi hoàng cung, lại bị Trường Nhạc công chúa một đường trầm mặc đi dạo ngự hoa viên. 

Người sau giống như "cái xác không hồn", làm cho Mộ Ca không mở miệng không được: "Khụ khụ, nếu như công chúa không có tâm trạng ngắm hoa, kỳ thật có thể không cần miễn cưỡng bản thân. Không bằng chúng ta..."

"Tổ mẫu muốn ta mang ngươi dạo chơi trong cung." Ngữ khí Tần Diệc Dao bình tĩnh ngắt lời Mộ Ca. Tựa hồ, việc nàng làm giờ phút này bất quá chỉ là hoàn thành lời dặn của Thái Hậu. 

Mộ Ca nghẹn lời.

Chỉ có thể theo sau Trường Nhạc công chúa, đi dạo trong vườn hoa.

Nhưng hiển nhiên, không ai trong hai người có tâm tình ngắm hoa gì. Bốn phía biển hoa dào dạt, hương thơm quanh quẩn nổi lên, nhưng không khiến cho hai người chú ý.

Nhẫn nại phụng bồi vị công chúa này một thời gian, Mộ Ca tuyên bố kiên nhẫn đã sử dụng hết. 

Nàng đột nhiên dừng bước lại, khẽ cau mày gọi lại Trường Nhạc công chúa đi ở phía trước.  

Tần Diệc Dao quay người, hai đầu lông mày lạnh lùng bình tĩnh. 

"Trường Nhạc công chúa, ta còn có việc. Hôm nay không thể tiếp tục cùng công chúa đi dạo hoa viên rồi. Cáo từ!" Nói xong, Mộ Ca quay người muốn rời đi. Tựa hồ chỉ đứng thêm một khắc, sẽ trúng độc bỏ mình. 

"Công chúa, sao hắn dám khinh thường người như thế?" Nha hoàn bên người Trường Nhạc, nhìn bóng lưng Mộ Ca tiêu sái rời đi, bất bình thay chủ tử mình. 

Nhưng trong lúc nàng đang căm giận, không có chú ý tới trong mắt chủ tử nhà mình nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc. 

Đột nhiên, cuồng phong gào thét, tới không chút báo hiệu. 

Cuồng phong, cuốn đi những đóa hoa đang đung đưa trong ngự hoa viên, tùy thời đều có thể đứt rời. Một ít bụi đất tức thì bị cuốn vào không trung, bay tán loạn. Khiến cho người không thể không bắt buộc đưa tay lên làm vật che chắn, tránh gió cát vào mắt. 

Lập tức, ánh mắt trở nên mơ hồ, bão cát che cản đường đi. Điều này làm cho Mộ Ca đang rời đi, không thể không dừng lại cách Tần Diệc Dao không xa. 

Một lát sau, cuồng phong dần dần giảm xuống, tầm nhìn cũng trở lại rõ ràng. 

Mộ Ca đang định rời đi, lại đột nhiên nghe được thanh âm lo lắng truyền đến sau lưng.

"Công chúa, người làm sao vậy?"

"Công chúa, mắt của ngài sao cứ rơi lệ như vậy?" 

Sau đó, thanh âm bối rối hô lớn: "Mau gọi thái y!"

Mộ Ca nhíu nhíu mày, quay người nhìn lại. 

Chỉ thấy Tần Diệc Dao đứng nguyên tại chỗ, cúi thấp đầu, tựa hồ đang dùng khăn lụa trong tay lau sạch gió cát vào mắt. 

"Không phải là cát rơi vào mắt sao? Đáng giá ngạc nhiên như vậy?" Mộ Ca trong lòng oán thầm. Dưới chân lại bước về phía Tần Diệc Dao. 

Vừa đi tới, chợt nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tần Diệc Dao: "Không có gì đáng ngại, chỉ là gió cát vào mắt thôi."

Thanh âm nàng bình tĩnh, cũng không trấn an tâm tình nha hoàn bên người, ngược lại khiến cho các nàng khẩn trương lên. 

Đột nhiên, trong tầm mắt mông lung, nàng chỉ thấy một đoàn lửa đỏ từ xa bay tới gần. Ngay sau đó, cằm của mình được một ngón tay hơi lạnh nâng lên, khiến nàng phải ngước lên nhìn. 

Bốn phía, thanh âm cung nữ đột nhiên biến mất. Tần Diệc Dao trong lòng kinh ngạc, động tác đột ngột này, khiến cho tâm nàng không hề gợn sóng lại đột nhiên nhảy lên. 

Mùi thơm thanh nhã truyền vào trong mũi, không giống như mùi son phấn, ngược lại giống như bẩm sinh đã có. 

Ngay tại lúc trong lòng Tần Diệc Dao hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy chỗ ánh mắt bị cát vào, mí mắt bị người dùng đầu ngón tay nhu hòa căng ra.

"Phù!"

Gió ấm đột nhiên xâm nhập trong hốc mắt. Ấm áp đột nhiên tới này khiến Tần Diệc Dao trong lòng cả kinh, chỉ cảm thấy vật cứng trong ánh mắt mình không thấy gì nữa. Cảm giác khó chịu cũng dần dần biến mất. 

"Công chúa, người không sao chứ?"

Thanh âm của nha hoàn thiếp thân, còn có ấm áp đột nhiên biến mất. Làm cho Tần Diệc Dao chậm rãi mở ra nhiệt khí của mình sau khi được vuốt ve, không tự chủ được nhắm lại hai mắt. 

Mở mắt ra, nàng không nhìn thấy đám cung nữ lo lắng. Ánh mắt cao lãnh rơi vào trên bóng lưng đỏ như lửa, tiêu sái thoải mái, nhanh nhẹn đi xa... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.