Edit: Diệp Lưu Nhiên(*) Yêu diễm tiện hóa ‘妖艳贱货 ’: Là một ngôn ngữ mạng phổ biến, ý tứ là hình dung về một người nào đó khác với người thường. Sử dụng ở hoàn cảnh khác nhau thì ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.
Ở đây có thể hiểu thành kiểu lẳng lơ sặc sỡ, phong trần.
Ban ngày rất nhanh qua đi.
Một ngày này, đại đội ngàn người truy kích đề cao cảnh giác. Lại không có một người nào bị thương, thậm chí tử vong!
Nhưng mục tiêu bọn chúng cần tìm, lại chưa từng nhìn thấy.
Tất cả phảng phất có một ảo giác. Đó chính là tiểu tử họ Mộ và thuộc hạ của hắn sau khi vào rừng, liền biến mất?
Biến thành lá cây hay bùn đất, rốt cuộc không tìm được.
Nhưng muốn cứ thế bỏ qua, hiển nhiên không thể chống lại dụ hoặc của Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan.
Đại đội ngàn người qua một ngày mệt mỏi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi rồi lần nữa xuất phát tiếp tục tìm kiếm tung tích Mộ Khinh Ca.
Bọn chúng không biết, tại thời khắc mặt trời xuống núi, màn đêm phủ xuống chính là lần nữa Tử thần thu hoạch tính mạng.
“A!!!” Tiếng thét chói tai thảm thiết, đột nhiên cắt ngang giữa rừng đêm.
Thanh âm kia làm kinh động tiểu thú chim bay trong rừng. Cũng làm kinh động đồng bạn khác.
“Sao lại thế này? Là ai kêu?”
“Hình như là phương hướng của Nhiếp gia!”
“Nhiếp gia?!”
“Mau! Mau đi nhìn xem!”
Người phân tán các nơi nhanh chóng tập kết, hướng tới chỗ Nhiếp gia.
Cùng lúc đó tại vị trí Nhiếp gia tìm kiếm, Nhiếp Hùng suất lĩnh con cháu Nhiếp gia khác cấp tốc chạy tới hướng phát ra thanh âm.
Người khác có lẽ không quen thuộc thanh âm kia, nhưng hắn thì không vậy.
Bởi vì đó chính là thanh âm của nhi tử Nhiếp gia gia chủ sủng ái nhất, tôn bối hắn yêu thích nhất.
Lần này tới truy kích Mộ Khinh Ca vốn chỉ coi như là một lần rèn luyện gia tộc. Vốn tưởng rằng không có nguy hiểm, bây giờ lại trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Rừng rậm đã từng quen thuộc, vừa đến đêm cư nhiên hóa thành ác ma ăn thịt người, không ngừng cắn nuốt tính mạng.
“Thần Nhi! Thần Nhi! Con nói chuyện đi con! Đáp lại phụ thân đi!”
Nhiếp Hùng còn chưa tới gần, đã nghe được thanh âm thê lương của gia chủ Nhiếp gia. Trong thanh âm có bi thương và phẫn nộ, cho dù cách xa cũng có thể cảm thụ được.
Không tốt!
Trong lòng Nhiếp Hùng dâng lên cảm giác không ổn. Lam quang trên người vừa hiện, cả người đã biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lại, hắn đã thấy được trên mặt đất Nhiếp gia chủ ôm một thi thể khóc rống.
Nhiếp Hùng xông ra. Một màn đập vào mắt làm hốc mắt hắn muốn nứt ra, sát ý trong mắt bốc lên.
Thi thể trẻ tuổi bị Nhiếp gia chủ ôm lấy quấn đầy độc đằng. Trên gai độc nhiễm huyết nhục mơ hồ. Cả cỗ thi thể đã hiện ra màu tím đen, tướng chết dữ tợn khủng bố.
Cánh rừng đến một linh thú đều không có, sao có thể có độc đằng lợi hại như thế?
Nhiếp Hùng gần như không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh tới tách độc đằng đang quấn khỏi thi thể, bay lên không trung. Quyền mạnh mẽ đánh xuống, độc đằng vỡ nát rơi lả tả trên đất.
“Thần nhi! Thần nhi!” Nhiếp gia chủ lâm vào bi thống, không thể tự kìm chế.
Nhiếp Hùng lập tức đứng bên cạnh hắn. Quét nhìn bốn phía, đôi mắt âm tàn lăng lệ như muốn bắt tất cả độc đằng báo thù!
‘Độc đằng?! A, trong rừng này cho dù có dây leo độc, nhưng sao hậu quả lại giống kiến huyết phong hầu (*) như thế?’ Đan Thần Tử âm thầm nhìn chăm chú tất cả, trong lòng sáng tỏ.
Hắn lấy danh hiệu luyện đan sư khẳng định, chắc chắn là bị người rải độc phấn lợi hại trên gai độc.
Rốt cuộc là ai, tính kế tàn nhẫn như thế?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Đây quả thực không khác gì ám sát! Bất kỳ kẻ nào chỉ cần đi vào cạm bẫy mà không có bản lĩnh né được, vậy chỉ còn một con đường chết!
Trong lòng Đan Thần Tử hoảng sợ. Sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh.
Nếu hắn cũng không cẩn thận, kết cục có phải giống như mấy người chết ‘ngoài ý muốn’ kia không?
Nghĩ đến khả năng này, Đan Thần Tử khó khăn nuốt cảm giác đắng chát vào. Hắn bi ai khóc lóc trong lòng: Thiếu chủ ơi thiếu chủ! Ngài đến cùng trêu chọc phải yêu nghiệt gì thế này? Ngài còn có thể thắng nữa hay sao?
Nhiếp Hùng ở phụ cận, lại đang cơn thịnh nộ. Đan Thần Tử không muốn bại lộ mình, trong lòng rung động thoáng bình phục lại, lặng lẽ rút đi.
Đúng lúc này, các nơi trong rừng lại vang lên tiếng thét chói tai làm người hoảng sợ.
Lập tức, người trong rừng lại bắt đầu hoảng loạn.
Càng hoảng loạn, lại càng dễ bước vào bẫy rập.
Từng đôi mắt nhìn chăm chú tất cả dưới bóng đêm, bình tĩnh nhìn những kẻ chết trong bẫy rập của mình. Trong đầu tính toán bước tiếp theo nên cải tiến bố trí bẫy rập thế nào, hoàn thiện toàn bộ trường săn thú.
Tất cả trong khu rừn này là Mộ Khinh Ca cảnh cáo ngàn người kia, làm sao không phải là thời cơ huấn luyện tốt nhất cho bọn họ?
Tiếng kêu thảm thiết, thẳng đến bình minh mới kết thúc.
Một đêm này, đại đội ngàn người truy kích đã không thể xưng là ngàn người. Bởi vì nhân số còn lại chỉ có hơn tám trăm người. Người ‘ngoài ý muốn’ chết trong đêm qua, đã nhiều hơn so với đêm trước.
Ban ngày ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây. Ánh sáng vẩy ra phủ xuống đám người nghỉ ngơi dưới tàng cây, nhưng lại không xua được hàn ý trong lòng bọn chúng.
Bọn hắn thừa nhận, bọn hắn sợ!
Khu rừng này quá tà môn. Một khi đêm đến, tựa như ma quỷ khát máu.
Bọn hắn đều muốn lùi bước, nhưng lại có người không cho phép bọn hắn rời đi!
Đôi mắt Nhiếp Hùng tràn ngập tơ máu gắt gao nhìn chằm chàm vào từng người muốn rời khỏi. Không nói thêm lời thừa thãi nào, một quyền đánh hắn thành thịt nát.
Mọi người kinh hãi!
“Lão phu nói lại lần nữa. Ai dám rời khỏi đây, thì chính là kết cục của hắn! Bất kỳ kẻ nào trong rừng giả thần giả quỷ, đều phải bắt đến cho lão phu!” Nhiếp Hùng nhìn chung quanh nói.
Tất cả trầm mặc, câm như hến.
Thấy không có người nhảy ra phản đối, Nhiếp Hùng lại nói: “Từ hôm nay trở đi, ban ngày tìm kiếm, ban đêm thống nhất tụ lại nghỉ ngơi một chỗ. Ta ngược lại muốn nhìn xem, còn ai bất ngờ tử vong nữa!”
Chỉ tìm kiếm ban ngày?
Những lời này làm tâm ôm sợ hãi dần hòa hoãn lại.
Chỉ cần không bắt bọn hắn đi chịu chết, bọn hắn có thể tạm thời khuất phục dưới uy hiếp của Nhiếp Hùng.
Người bị Nhiếp Hùng đánh chết cũng không phải người gia tộc, chỉ là một tán tu. Cho nên hắn chết, vẫn chưa đưa tới thế lực phản kháng nào.
Đạt thành hiệp nghị, mọi người lần thứ hai bắt đầu tìm kiếm.
Có kinh nghiệm một ngày trước đó, mọi người đều đương nhiên cho rằng ban ngày là an toàn.
“Hừ, lão thất phu Nhiếp Hùng kia! Cư nhiên dám kiêu ngạo trước mặt bổn công tử. Sớm muộn có một ngày ta muốn hắn quỳ gối liếm giày cho bổn công tử!” Sắc mặt Chu Lực âm trầm đi dưới bảo hộ của mọi người.
Vừa rồi một màn Nhiếp Hùng giết người, đích xác chấn động hắn.
Nhưng chờ hắn chấn động tỉnh lại, lại cảm thấy bị mất mặt mũi. Tựa như lời uy hiếp của Nhiếp gia là nhằm vào hắn vậy.
Cao thủ thanh cảnh bên người Chu Lực lấy lòng nói: “Dạ dạ dạ, chờ công tử rời khỏi địa phương quỷ quái này, chúng ta chỉnh hắn chưa muộn! Đến lúc đó để cho người Trĩ thành rõ ràng rốt cuộc ai mới là lợi hại nhất, nhân vật không thể trêu chọc nhất Trĩ thành!”
Chiêu vỗ mông ngựa này làm cho Chu Lực rất thoải mái, cả người lập tức lâng lâng. Giữa mày tràn ngập xuân phong đắc ý.
Đội ngũ này của bọn họ nhân số không ít, đại khái bốn năm chục người. Trong mười mấy thế lực tiếp vào rừng, cũng coi là thực lực hùng hậu.
Huống chi, người dẫn đội còn là thanh cảnh.
So với một ít thế lực nhỏ có lục cảnh dẫn đội, thật sự là gã có tiền vốn để đắc ý.
Bốn mươi năm mươi người này, trong đó có mười mấy người thủ vệ chỉ tập trung quanh người Chu Lực, đề phòng ngoài ý muốn.
Mà những người còn lại thì phân tán bốn phía dò thám. Mặc dù cách không xa, nhưng có cỏ dại cao trưởng thành, cây cối che chắn nên làm cho ánh mắt người ta khó xuyên qua được.
Đột nhiên một người đang tìm kiếm thấy trước mắt lóe ra một bóng đen. Còn chưa chờ hắn phản ứng, miệng mũi đã bị bịt lại. Ngay sau đó cổ truyền đến tiếng ‘rặc rặc’, cả người dùng tư thế vặn vẹo ngã xuống đất.
Kéo thi thể giấu dưới cỏ dại, hắc y nhân lần nữa biến mất, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Người này chết, không làm kinh động bất kì ai.
Đội ngũ vẫn tiếp tục tìm kiếm như trước. Người chịu trách nhiệm tìm kiếm cũng chia ra càng ngày càng xa. Bởi vì bọn chúng đều tin tưởng, chỉ có khi màn đêm buông xuống, cánh rừng này mới biến thành ác ma giết người. Ban ngày, là tuyệt đối an toàn!
Từng người tìm kiếm, lúc đi mệt tựa vào một gốc đại thụ nghỉ ngơi, trên đỉnh đầu hắn lại im hơi lặng tiếp đáp xuống bóng đen. Cầm chủy thủ sắc bén trong tay, nhanh chóng cứa vào cổ hắn một đường.
Lập tức máu tươi phun ra từ cổ, rải đầy bãi cỏ trước mặt. Mà người kia cũng không kịp kêu lên một tiếng, bụm lấy cổ, hai mắt trừng lớn chết đi.